Chương 42: (Vô Đề)

"Sao em lại quen em trai tôi?" Cô cố gắng giữ bình tĩnh bước tới, thậm chí còn gượng cười: "Hào Hào, sao em lại tới đây?"

Trần Diệu lập tức nhíu mày: "Yên Yên, em lại giở trò gì thế?"

"Không có gì đâu." Trần Thi Yên cười tít mắt: "Mẹ chẳng phải giao cho em phụ trách công ty giải trí đó sao? Em đăng tin tuyển streamer trên mạng, thấy thông tin của cậu ấy hơi giống với chị Lê Lê, hỏi ra thì hóa ra đúng là em trai chị ấy. Thật sự quá trùng hợp, nên em mới đưa cậu ấy tới, coi như cho chị Lê Lê một bất ngờ."

Trong sáu người đang ngồi, chẳng ai là kẻ ngốc, ai cũng biết cô ta nói dối. Trên đời làm gì có sự trùng hợp đến mức ấy, chỉ có thể là Trần Thi Yên lại nghĩ ra cách mới để đối phó với Khương Lê Lê. Với những gì cô ta từng làm, e rằng chiêu này cũng chẳng phải do chính cô ta nghĩ ra, mà là sau lưng có cao nhân chỉ điểm.

Nhưng không ai vạch trần.

Ngay cả Khương Lê Lê cũng chỉ có thể mỉm cười: "Vậy mọi người cứ nói chuyện đi, tôi có vài lời muốn nói riêng với em trai."

Cô vốn cũng hơi quen với nhà của Tiêu Diệp Lai, biết đây là căn biệt thự đẹp nhất trong cả khu, bên ngoài như một trang viên, bên trong có nhiều phòng nhỏ bày trí thoải mái. Cô chọn một phòng, kéo em trai vào. Vừa đóng cửa lại, gương mặt liền lạnh xuống.

"Khương Tuấn Hào, em tới Thượng Hải làm gì?"

Thật ra Khương Mậu Lâm từng rất nghiêm túc khi đặt tên cho con trai, cái tên này so với tên gốc của Khương Lê Lê còn được cân nhắc kỹ càng hơn. Nhưng đáng tiếc, cậu ta chẳng sống xứng đáng với sự kỳ vọng đó, học tới cấp ba đã bỏ, trở thành một kẻ lêu lổng ngoài đường, coi cái gọi là "trí khôn giang hồ" là niềm tự hào.

"Đừng nóng vậy mà." Khương Tuấn Hào đắc ý ra mặt: "Chẳng trách sao chị không liên lạc với chúng tôi nữa, thì ra là bám được đại gia rồi, chị gái à. Vừa rồi tôi đi cùng Trần Thi Yên vào, bên ngoài toàn là siêu xe, ai mới là anh rể tương lai của tôi thế? Cái anh mặc sơmi kia, hay là người mặc đồ đen?"

Khương Lê Lê lập tức nắm cổ áo cậu ta, ép chặt vào cửa.

"Đừng ăn nói linh tinh." Cô suýt nữa mắng thẳng, nhưng thấy cậu ta dù cố tỏ vẻ chẳng hề để tâm, trong mắt vẫn thấp thoáng chút tổn thương. Thế nên giọng cô dịu lại: "Em không biết tình hình, đây không phải nơi em có thể đến chơi. Cô ta tìm em đến đây chỉ để khiến chị khó xử thôi. Em chưa lỡ miệng nói gì chứ?"

Vừa nói, cô vừa giơ tay chỉnh lại cổ áo cho em trai, chẳng hiểu sao trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót.

Đó là lỗi của cha mẹ, để họ từ nhỏ đã sống giữa ranh giới hai tầng lớp. Một mặt gieo cho họ hy vọng rằng có thể bước lên cao, một mặt lại kéo họ không ngừng rơi xuống. Cuối cùng, chẳng nơi nào thuộc về họ.

Thậm chí lần gặp này, cậu ta cũng đã cố chỉnh tề, song kết quả lại giống hệt nhân viên bán bất động sản. Nếu để Trần Diệu nhìn thấy, nhất định sẽ sinh nghi, thắc mắc rốt cuộc là thế nào. Bởi dù chỉ là gia đình A8 bình thường, con trai cũng sẽ không ăn mặc như vậy, đây hoàn toàn không giống dáng vẻ một người từ nhỏ đã quen thấy vest tốt.

Nếu cậu ta chịu liên lạc với cô trước khi tới, chứ không phải xuất hiện đột ngột, cuộc gặp này đã có thể tốt đẹp hơn nhiều.

Đáng tiếc, từ nhỏ gia đình đã như một chiến trường, họ giống như những con vật nhỏ sống sót trong đó, sớm học cách tự bảo toàn. Giống như cậu ta sẽ không bao giờ nói cho Khương Lê Lê biết mình đang làm streamer, còn Khương Lê Lê cũng chẳng tiết lộ với em trai về "ảo thuật lớn" của mình.

Khoảnh khắc hiếm hoi có chút ấm áp này, ngay cả Khương Tuấn Hào cũng thấy không quen, bèn bướng bỉnh quay mặt đi.

"Yên tâm đi, tôi đâu có ngu. Tôi toàn nói tốt cho chị thôi. Nói chị tự mình thi đậu vào 211, lợi hại lắm. Hỏi đến gia đình thì tất nhiên tôi chẳng hé ra, chỉ nói cha là ông chủ, người cùng khởi nghiệp với ông ấy bây giờ đều thành đại biểu Nhân đại tỉnh cả rồi."

Cậu ta dĩ nhiên đã cố gắng hết sức, nhưng cũng giống như bộ vest trên người, người thật sự hiểu về vest chỉ cần liếc mắt một cái là thấy ngay sơ hở.

Khương Lê Lê không giận, chỉ thấy trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.

Có lẽ vì những đêm dài ở bên Dao Tuyết, ít nhiều bị cô ấy ảnh hưởng, cô cũng không còn là con báo đơn độc chỉ biết một mình bươn chải, đôi khi cũng có thể cùng người khác chia sẻ đôi chút.

"Không sao đâu." Cô thậm chí còn quay lại an ủi em trai: "Giờ em làm việc ở Hàng Châu phải không? Để chị gọi xe đưa em về, sau này đừng tới nữa, cũng đừng qua lại với Trần Thi Yên. Ở đây toàn người xấu, đã đi ra rồi thì đừng quay lại, nếu có thể, chị sẽ chủ động liên lạc với em."

Khương Tuấn Hào nghe ra ẩn ý trong lời chị, khẽ dùng mũi giày di di trên tấm thảm lông cừu dưới chân.

Cậu cũng biết mình đã mắc bẫy.

Bọn họ đều là những đứa trẻ lớn lên giữa chiến trường, nếu là tấn công thì đã quen chịu đựng rồi. Chỉ khi đối diện với lòng tốt, mới trở nên lúng túng, không biết nên phản ứng thế nào.

"Thế còn chị, một mình ở đây…"

"Chị không phải đã ở đây một mình hơn nửa năm rồi sao?" Khương Lê Lê mỉm cười trấn an: "Không sao đâu, em ở ngoài kia phải tự lo cho mình, biết chưa?"

Cậu chỉ "ừ" một tiếng, ngoan ngoãn để chị tiễn ra xe.

Khương Lê Lê biết nó sẽ nghe lời. Từ nhỏ, nó vẫn luôn nghe lời. Nếu thế vẫn chưa đủ, thì khi đi xa rồi, phát hiện ra trong túi có chiếc thẻ ngân hàng kia, nó cũng sẽ nghe lời thôi. Mật khẩu trước sau vẫn là ba năm sinh của bọn họ. Từ khi còn rất nhỏ, trước khi cha trở về, mẹ thường mở nhạc, mùa hè trải chiếu trên giường, lúc đó nó hãy còn bé xíu, lăn lộn trên giường xem Khương Lê Lê khoác chăn nhảy múa. Khi ấy, mẹ và chị gái có những bí mật riêng, thường thì thầm bàn bạc nhiều chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!