Trái với kỳ vọng của Thịnh phu nhân, lần này khi Tạ Vãn Ninh xuất hiện, Khương Lê Lê chẳng những không cảm thấy bị tổn thương, mà ngược lại còn rất điềm nhiên.
Tạ Vãn Ninh tất nhiên hơn cô, xuất sắc hơn cô, càng thích hợp để liên hôn với Trần Diệu, mạnh mạnh mà liên thủ thì gần như bất bại, thậm chí còn có tiếng nói chung. Nhưng Thịnh phu nhân đã phạm phải sai lầm mà hầu như tất cả những bà mẹ có con trai đều mắc phải: Con trai bà thì không tệ, nhưng một người phụ nữ ưu tú đến thế, dựa vào cái gì lại phải chọn con trai bà?
Tạ Vãn Ninh có quá nhiều lựa chọn, tương lai sáng rực rỡ, sao có thể giống như đám người Sở Kỳ Kỳ, suốt ngày rảnh rỗi không có việc gì làm mà chỉ nghiên cứu cách giành lấy đàn ông?
Cô ta thậm chí chẳng cần một người chồng, thứ cô ta cần là một người vợ theo nghĩa truyền thống. Một người hiền nội trợ, một đóa hoa biết lắng nghe, giúp cô ta lo liệu hậu phương, còn có thể phối hợp đôi công. Nếu không phải là gái thẳng, cô ta sẽ là đối tượng chinh phục còn đáng giá hơn Trần Diệu. Tất nhiên, cô ta quá rực rỡ, quá dễ gần, phù hợp với quá nhiều người, không giống như Trần Diệu.
Trần Diệu thuộc kiểu người đối với văn hóa phương Tây thì vừa có phần cuồng nhiệt sùng bái, giống như kẻ mới nhập đạo, lại vừa giống chuyện Diệp Công thích rồng, ngoài miệng thì mê mẩn, tôn thờ, nhưng thực ra bên trong lại hời hợt, không thật sự hiểu hay chịu nổi khi đối diện với "rồng" thật. Cái tâm lý vừa phản nghịch vừa ngưỡng vọng người cha cao lớn tựa ngọn núi, sự gượng gạo và cái gượng gạo ấy còn phải ra vẻ ung dung. Tất cả những khuyết điểm ấy của Trần Diệu lại tạo nên sự hiếm có của anh ta trong mắt Khương Lê Lê. Ở bên anh càng lâu, cô càng hiểu rõ, từng chút từng chút một cắm rễ vào thế giới của anh.
Giống như lý lẽ mà Khương Lê Lê từng nói trong văn phòng bác sĩ Khâu: Đất tơi xốp màu mỡ dễ cắm rễ, nhưng cô cắm rễ được thì người khác cũng cắm được, lúc nào cũng có thể bị nhổ đi, lúc nào cũng có người thay thế. Nhưng nếu là một khối đá cứng rắn vô cùng, khi ấy cô mới có thể trở thành một thợ săn thượng đẳng, bao vây anh, quấn lấy anh, từng chút một cắm rễ vào khe nứt. Càng cắm sâu, thời gian càng dài, thì càng khó nhổ ra. Nếu có kẻ muốn cưỡng ép nhổ đi, thì ngay cả khối đá kia cũng phải vỡ tan.
Đó mới chính là then chốt để cô giành chiến thắng trong ván cờ này.
Người thật sự nhìn thấu đường cờ của cô không nhiều, đáng tiếc, người duy nhất lại cực kỳ đáng ghét. Ăn xong cơm, mọi người tản đi. Khương Lê Lê đợi Trần Diệu nói chuyện với Thịnh phu nhân, còn mình thì đi dạo ngắm hoa trong vườn. Một giàn hoa hồng leo rủ xuống từ khung gỗ, nở rộ tựa thác nước, hương thơm dìu dịu, quả thật là một nơi tuyệt vời để thả lỏng.
Đúng lúc này Tiêu Diệp Lai lại mò tới gây sự.
"Chúc mừng Khương tiểu thư lại thắng thêm một ván." Hắn bưng ly nước, cười híp mắt nói.
Khương Lê Lê không thèm để ý đến lời khiêu khích của hắn, chỉ khẽ liếc nhìn.
"Bàn tay anh đã khỏi chưa?"
Tiêu Diệp Lai da trắng, bàn tay cũng đẹp, đường gân xanh nổi rõ. Tuy gầy nhưng xương cốt phát triển đầy đặn, vai rộng, khớp xương ngón tay rõ ràng, nên vết thương trông càng thêm chói mắt. Dù vết thương đã khép miệng, nhưng vẫn đỏ rực cả một mảng.
Hắn lại chẳng hề bận tâm, ung dung nói: "Cảm ơn Khương tiểu thư quan tâm, làm phù rể trao nhẫn vẫn không thành vấn đề."
Khương Lê Lê bật cười vì tức giận.
Không biết vòng vo thế nào, người này lúc nào cũng quay về cái điểm "tôi nhìn thấu ảo thuật của cô".
Cô ngồi bên bàn tròn nhỏ uống trà, Tiêu Diệp Lai đứng tựa vào giàn hoa. Người ngoài không quen biết mà nhìn vào, nhất định sẽ cho rằng hai người là bạn. Có lẽ do Tạ Vãn Ninh thực sự đã tạo áp lực, nên lần này Khương Lê Lê hiếm hoi buông thả, phản kích lại: "Tiêu Diệp Lai, anh cứ khăng khăng muốn bóc trần tôi như vậy, tôi sẽ coi anh là gay thầm mến Trần Diệu mà chưa chịu come out đấy."
Tiêu Diệp Lai lập tức phá lên cười.
So với Trần Diệu, hắn ta còn thoải mái hơn, vì hắn vốn chẳng muốn gì, thậm chí có phần tự hủy hoại bản thân, nên khi cười lớn cũng cuốn hút đến thế.
"Yên tâm, dù có thích cũng chẳng phải thích Trần Diệu nhà cô. Cậu ta còn chẳng bằng tôi."
"Thích một người, thì liên quan gì đến việc hơn hay kém?" Khương Lê Lê bình thản đáp lại.
"Câu này là giấy thông hành của Lọ Lem sao?" Tiêu Diệp Lai kiểu người như vậy, một giây trước còn cười lớn, giây sau đã có thể không chút do dự mà đâm thẳng vào tim người khác: "Nhưng tiêu chuẩn chọn vai Lọ Lem là, không cần phải xuất sắc nhưng tuyệt đối không được dối trá."
Khương Lê Lê bất động như núi.
"Anh muốn nói sao cũng được, tôi thích Trần Diệu. Anh là bạn thân nhất của anh ấy, thật ra cho dù chúng ta không thể làm bạn, tôi vẫn hy vọng nhận được lời chúc phúc của anh."
Tiêu Diệp Lai lập tức vỗ tay.
"Khả năng thoại tuyệt vời quá."
Khương Lê Lê chẳng buồn dây dưa thêm với hắn, đứng dậy nhường chỗ lại. Cô vòng qua đi từ phía bên kia giàn hoa, cúi đầu chui qua những đóa hồng rủ xuống, lại nghe Tiêu Diệp Lai bỗng gọi: "Khương Lê Lê."
Cô quay đầu nhìn, cánh hoa hồng rủ bên má, bất kể là kẻ dối trá hay Lọ Lem, đều là một khung cảnh tinh khôi như trong tạp chí.
"Cái kết quả mà cô muốn, mấu chốt không nằm ở tôi." Cuối cùng anh ta cũng thốt ra một câu nghe được.
"Tôi biết." Khương Lê Lê đáp, coi như chấp nhận lời nhắc nhở ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!