Dao Tuyết nghe tin về cuộc trò chuyện giữa Khương Lê Lê và Hàn San Hô thì lập tức chua giọng.
"Biết được thân phận của Tiêu Diệp Lai thì có gì hay ho, cũng đâu thấy cô ta nắm được hắn." Cô bĩu môi: "Chẳng qua là thuận tay ban chút nhân tình mà thôi. À, sau vụ Tiêu Diệp Lai đánh người thì thế nào, cô có đi xem không?"
"Có ghé qua một chút, không sao cả."
Thực ra lúc ấy Khương Lê Lê đã nghiêm túc đi tìm, cuối cùng tìm thấy Trần Diệu và Tiêu Diệp Lai trong một phòng riêng. Phòng tối, Tiêu Diệp Lai ngồi trên sofa, tự mình băng bó vết thương, Trần Diệu đứng cạnh. Thấy cô gõ cửa đi vào, Trần Diệu theo cô ra ngoài, không để cô ở lại.
Chỉ là một cái liếc thoáng qua, nhưng hình ảnh Tiêu Diệp Lai ngồi trong bóng tối, không biểu cảm, lặng lẽ xử lý vết thương của mình lại mang đến một nỗi buồn khó gọi tên.
Có điều khi ấy áp lực từ Trần Diệu cũng rất nặng nề, mà Trần Diệu mới là "trọng tâm" của Khương Lê Lê, nên cô không dừng lại nhiều, chỉ lặng lẽ đi cùng anh ra ngoài.Từ trước đến nay Khương Lê Lê luôn có mục tiêu rõ ràng. Lâu rồi chưa gặp bác sĩ Khâu, vừa ngồi xuống cô vẫn mở lời bằng chuyện về "ngài X". Cũng may trí nhớ của bác sĩ Khâu rất tốt, đội ngũ nhân vật mà cô gọi bằng chữ cái nay đã đông đảo: từ ngài X – Trần Diệu, đến ngài Y – Tiêu Diệp Lai, ngài W – Vũ Thành, cô Z – Dao Tuyết, cô C – Trần Thi Yên… vậy mà bác sĩ vẫn phân biệt rành mạch ai là ai, nhớ rõ "chức năng" từng người. Quả thật là khán giả trung thành nhất.
Cũng chỉ có bác sĩ mới có thể nắm trọn đường đi nước bước của Khương Lê Lê, rồi hỏi: "Vậy nên, ngài Y có cùng vai trò với ngài L sao?"
Ngài L chính là Lâm Cảnh Hòa, quân cờ mấu chốt giúp Khương Lê Lê đoạt được cuộc đính hôn lần trước. Không ít người sau lưng bàn tán, rốt cuộc thủ đoạn của cô là gì? Hồ ly mê hoặc hay là có gia thế ẩn giấu chưa ai biết? Không ai đoán được, việc khiến Trần Diệu cầu hôn cô lại chính là một Lâm Cảnh Hòa.
Câu hỏi của bác sĩ Khâu có nghĩa: đính hôn đã lấy được, bước khó tiếp theo là hôn nhân, lần này mấu chốt sẽ là Tiêu Diệp Lai sao?
Khương Lê Lê từng có một câu nói kinh điển ngay buổi đầu tiên: "Đàn ông đều là đồng tính về mặt tinh thần, chỉ biết tôn trọng đàn ông. Nếu muốn lấy được thứ gì từ họ, cách tiện nhất chính là thông qua một người đàn ông khác. Cũng như phụ nữ đánh giá giá trị bản thân thông qua việc bố vợ nâng giá cho con rể, còn mẹ vợ chỉ là trung gian mà thôi."
Khó trách bác sĩ Khâu cho rằng Khương Lê Lê sẽ dùng Tiêu Diệp Lai làm đòn bẩy, để đạt tới mục tiêu kết hôn với Trần Diệu.
Thực ra nói cho cùng, hôn nhân vốn không thể quyết định trong thời gian ngắn, huống hồ đối tượng lại là Trần Diệu. Một cặp đôi bình thường muốn tiến tới hôn nhân cũng phải trải qua nhiều năm quen biết, sống chung, rồi mới bước vào lễ đường. Nhưng cũng có một luận điệu khác: "Người đàn ông trong một năm không cưới cô, thì ba năm cũng sẽ chẳng cưới."
Khương Lê Lê không khẳng định cũng chẳng phủ nhận, càng không nhắc lại lý lẽ kia. Nhưng bác sĩ Khâu biết, thời gian cô dành cho chuyện này chỉ có một năm, vấn đề là ở kinh tế.
Không phải vì Trần Diệu không muốn cho. Sau khi đính hôn, anh đã mở cho cô một thẻ phụ. Nhưng nguyên tắc của Khương Lê Lê lại rất rõ ràng: quà thì có thể nhận nên xe được, trang sức được, quần áo cũng được, nhưng tiền thì tuyệt đối không. Nói đi nói lại, cô vẫn tin vào câu nói của mẹ mình: "Trước khi cưới, nếu đã tiêu tiền của anh ta, thì anh ta sẽ chẳng còn coi trọng con nữa."
Theo lý mà nói, đây chính là lúc nên dùng đến Hoàng Thường. Ngay cả bản thân Hoàng Thường cũng nóng lòng muốn thử. Trong số quà Trần Diệu tặng Khương Lê Lê, món khiến chị ta thèm thuồng nhất là chiếc túi Birkin. Hoàng Thường luôn khuyên Khương Lê Lê: "Loại da này dạo gần đây giá đang cao nhất, mức tôi đưa cô đã là giá cao nhất rồi, cô mang đi bán ngay là có lời."
Khương Lê Lê chỉ đáp: "Không cần."
Hoàng Thường còn tưởng cô không hiểu ngọn ngành, bèn khuyên thêm: "Cô đừng lo, đến lúc đó tôi giới thiệu cho cô một người bạn chuyên làm hàng cao cấp giả. Bao nhiêu phu nhân tìm đến chỗ cô ấy mua, lấy túi thật từ chồng, lén bán đi đổi lấy tiền, rồi lại mua hàng giả mang về. Cả đời chồng cũng không phát hiện ra. Trang sức cũng vậy, đây vốn là chuyện thường.
Ngay trong số những phu nhân cô quen cũng có khách của chúng tôi đấy."
Đáng buồn thay, dẫu có gả vào hào môn thì đã sao, cuối cùng vẫn chỉ có thể vụng trộm đem túi, đem trang sức đi đổi chút tiền, thật sự chẳng có tương lai sáng sủa gì. Dao Tuyết thường nói, người càng giàu lại càng keo kiệt, thích nắm chặt yết hầu người khác. Biết bao phu nhân thoạt nhìn áo gấm lụa là, nhưng thực chất cả đời được đến tay cũng chỉ là áo gấm lụa là vậy thôi, và rồi bị nhốt chặt trong đó cả đời.
Nhưng Khương Lê Lê tự có tính toán. Cô dĩ nhiên cũng giao dịch với Hoàng Thường, song lại vô cùng tiết chế, chỉ bán vừa đủ, đổi lấy chút tiền, đủ để nuôi dưỡng cái gọi là "sự nghiệp" của mình.
Thực tế hai năm nay cả ngành xây dựng đều khó khăn, nhưng ngược lại điều đó lại cho cô một cơ hội. "Sự nghiệp" của cô càng giúp cô phát huy vai trò của một "giải ngữ hoa", nghĩa là một người phụ nữ khéo léo biết an ủi, làm đàn ông cảm thấy được thấu hiểu. Nhưng thực tế, cái gọi là "giải ngữ hoa" thì cuối cùng cũng chỉ là một bông hoa biết nói, mà hoa vốn đâu có lo toan phiền não như con người, càng không thể thực sự hiểu được những nhọc nhằn của đàn ông khi phải mưu sinh ngoài đời.
Cho nên tất cả lời an ủi, nói cho hay đến đâu thì cũng là kiểu "người đứng ngoài nói chuyện, chẳng bao giờ biết đau lưng".
Cô chỉ cần than nhẹ một câu: "Giờ ngay cả bức tường quây quanh công trường cũng phải đưa ra làm hạng mục riêng để đấu thầu." Trần Diệu nghe vậy liền chỉ biết cười khổ. Tình trạng của cả cái ngành này, anh dĩ nhiên là rõ. Chính vì rõ nên mới thấy, bên cạnh có một người cũng hiểu được đáng quý biết bao.
Huống chi Khương Lê Lê còn có xuất thân gia đình tương tự: cha cũng từng có sự nghiệp nhưng rồi dần dần không theo kịp thời đại, một mặt cố gắng chống đỡ cơ nghiệp, một mặt lại phải chăm lo cảm xúc của cha, đối diện với những lời chỉ dạy "ngày xưa ta đánh đông dẹp bắc…" đã lỗi thời nhưng vẫn luôn được nói với giọng bề trên.
Nhiều khi Trần Diệu còn chưa cần nói hết câu, cô đã hiểu, hiểu các ý, hiểu tất cả. Chính vì vậy, sự ngưỡng mộ mà cô dành cho anh lại càng quý báu. Cô biết anh khó khăn thế nào.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà nguy nga Kim Bích Vân Tập, người ngồi trên ngai vàng kia thật ra chỉ là một tù nhân. Vân Thịnh nhìn bề ngoài thì huy hoàng rực rỡ, thực chất lại là một cỗ máy cồng kềnh với quan chức, nhân viên và chi phí dư thừa. Nó không thể sụp, nhưng cũng không thể chùn chân, chỉ cần khựng lại thôi cũng đã là thảm họa. Những cuộc họp dài dòng vô vị anh phải chủ trì mỗi ngày, sau lưng đều gánh vác sinh kế của hơn mười vạn nhân viên trên toàn quốc, chưa kể những doanh nghiệp phụ thuộc vào Vân Thịnh mà tồn tại, cùng số lượng lớn nhân sự ngoài biên chế và lao động thời vụ.
Lần này cũng vậy. Khương Lê Lê "ra ngoài chạy một vòng cả ngày", rồi lựa lúc Trần Diệu vừa xong một cuộc họp dài mới bước vào. Thấy anh đã cởi áo khoác, chỉ mặc sơ mi, ngồi lặng trước bàn, phần mềm họp trực tuyến còn chưa kịp thoát ra. Cô không nói nhiều, đặt túi xuống, bước đến cạnh anh, ôm nhẹ anh một cái, rồi khẽ xoa bóp thái dương và hai bên trán.
Trần Diệu ngửi thấy hương thơm trên người cô, dịu dàng như mây khói, liền thả lỏng dựa vào bàn tay ấy. Sự tín nhiệm như thế ở một người đàn ông trưởng thành thật khó có được, cái đầu nặng nề tựa xuống, khác nào một con chó săn to lớn hiền lành.
"Lại là vấn đề dòng tiền sao?" Cô khẽ hỏi.
Trần Diệu chỉ đáp: "Cũng ổn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!