Bước khó khăn nhất đã vượt qua, những ngày sau đó đều lấp lánh ánh sáng.
Không ai ngờ được, Khương Lê Lê lại tung ra một cú "hồi mã thương"* đẹp đến vậy. Lúc rời đi chẳng mang theo lấy một căn nhà, mà khi quay về đã đường hoàng xuất hiện với thân phận vị hôn thê. Dù chẳng ai rõ "vị hôn thê" này từ khi nào mà có, nhưng chiếc nhẫn kia là thật sự nằm trên tay cô, còn Trần Diệu thì nghiêm nghiêm túc túc ôm lấy cô, mỉm cười giới thiệu với mọi người: "Làm quen lại lần nữa, đây là Khương Lê Lê, vị hôn thê của tôi."
*Hồi mã thương: vốn là một chiêu thức trong võ nghệ thời cổ, sau này trở thành thành ngữ, nghĩa bóng là chiêu phản công bất ngờ sau khi giả vờ yếu thế.
Khương Lê Lê chỉ khẽ mỉm cười, thái độ khiêm tốn như không dám nhận công lao. Trước kia, khi chỉ là bạn gái bình thường, dáng vẻ ấy có phần thiếu khí thế, nhưng nay cục diện đổi khác, phong thái này lại toát lên sự nhã nhặn đáng khen. Đến ngay cả mấy cô nhân viên bán hàng ở cửa hiệu xa xỉ cũng thầm bàn tán: "Vị hôn thê của Trần thiếu thật là tao nhã, gu thẩm mỹ tốt, tính tình lại dịu dàng, nhất định xuất thân danh giá."
Trần Thi Yên tức đến mức gần như ngất xỉu, còn Sở Kỳ Kỳ thì bay thẳng sang Pháp nghỉ hè, chẳng buồn trở về. Khổ nỗi Trần Diệu không phải dạng công tử ăn bám, anh đã tiếp quản công việc kinh doanh, ở trong căn hộ riêng, hoàn toàn khác với loại ba mươi tuổi đầu như Vũ Thành vẫn còn dùng tiền của cha mẹ. Ngay cả cha mẹ Trần khi nói chuyện cũng phải cân nhắc, bởi anh chính là cột trụ gia đình, là chỗ dựa cho nửa đời sau.
Đã thế, anh còn là tấm gương "con nhà người ta" suốt hai mươi bảy năm, nay nổi hứng nổi loạn một lần, ai vội vã phản đối chỉ càng khiến anh phản cảm. Bởi vậy, thái độ của họ lại càng nhẹ nhàng: "Đây là Lê Lê phải không? Trần Diệu từng kể với chúng ta về cháu rồi, hoan nghênh, hoan nghênh."
Trần Thi Yên lại giở trò cũ, bày trò mè nheo trên bàn ăn, nói không muốn ăn, không nuốt nổi. Trần phu nhân điềm tĩnh bảo: "Thế thì con về phòng nghỉ đi, lát khỏe rồi hãy xuống."
Cha của Trần Diệu, Trần Vân Sinh là cựu đại gia giàu nức tiếng một thời thì chẳng buồn diễn kịch. Ở vị thế đó, ông vốn không cần giả lả. Suốt cả bữa, ông gần như không mở miệng với Khương Lê Lê, ngay cả khi cô và Trần Diệu nhắc đến chuyện cha cô năm 2008 vì khủng hoảng tài chính mà trở về quê làm đội xây dựng, bỏ lỡ cơ hội cuối cùng chen chân vào thị trường bất động sản Thượng Hải, ông cũng kìm lại không bình luận gì.
Khương Lê Lê thì rất chừng mực, chỉ nói đôi câu về gia cảnh rồi dừng, như thể câu chuyện kia vốn là Trần Diệu muốn cha mẹ nghe, còn cô thì giữ đúng lễ độ, không khoe khoang cũng chẳng tự hạ thấp mình, thành ra càng khiến người khác khó chịu.
Món chính dọn đi, tráng miệng đưa lên, tổ yến chưng trong bát sứ trắng, vàng óng như hổ phách, còn mang theo chút vệt máu hồng. Máu yến vốn có chút tanh, Khương Lê Lê cũng không miễn cưỡng, chỉ nếm hai muỗng rồi thôi. Trần Thi Yên thì ngồi đó lúc muốn đi lúc không, cứ dán mắt vào từng cử chỉ của Lê Lê, thỉnh thoảng lại bật ra tiếng cười nhạt.
Khương Lê Lê chẳng thèm chấp trẻ con, nhưng Trần phu nhân thì có chút gai góc. Ăn xong, Trần Vân Sinh gọi con trai ra ngoài nói chuyện, để lại cô cùng bà uống trà. Cô lễ phép gọi "Trần phu nhân", bà chỉ hờ hững đáp: "Tôi không mang họ Trần, cũng không cần khách sáo thế."
Khương Lê Lê lập tức thuận theo: "Vậy con gọi là dì Thịnh."
Thịnh Văn Quân chăm chú quan sát cô. Đẹp nhưng chưa tới mức tuyệt sắc, có khí chất nhưng cũng chưa hẳn là cao sang. Dù vậy, thông minh thì chắc chắn là hiếm có, nếu không đã chẳng đi được đến hôm nay. Quan trọng hơn, cô biết giữ mình, bị "ra oai" cũng không lúng túng, chỉ bình tĩnh ngồi đối diện uống trà, không kiêu ngạo, không hèn mọn.
Bà nói: "Trần Diệu từ nhỏ đã ngoan ngoãn, sau khi về nước, chúng tôi cũng ít quản, may nhờ có cháu bên cạnh chăm sóc."
"Dì khách sáo rồi." Khương Lê Lê khẽ mỉm cười, giọng êm ái: "Trần Diệu tính tình tốt, thật ra là anh ấy chăm sóc con nhiều hơn."
"Vậy phiền cháu chăm sóc nó thêm vài năm nữa." Thịnh Văn Quân thong thả đáp.
Khương Lê Lê tự nhiên chẳng mong bà dễ dàng chấp nhận. Với gia thế nhà họ Trần, lại thêm Trần Diệu vốn là dạng hiếm hoi trong đám công tử nhà giàu có bản lĩnh, chỉ riêng chuyện cưới Sở Kỳ Kỳ, nhà họ Trần cũng còn phải cân nhắc xem có thiệt thòi cho con trai hay không. Huống hồ, một cô gái không rõ gốc gác ở thành phố hạng hai nào đó, ngay cả dân Thượng Hải bình thường còn hay bị gọi "nhà quê", nói gì đến Trần gia từng đứng đầu bảng Forbes trong nước.
Rõ ràng đây sẽ là một trận chiến lâu dài. Nhưng lần này, Trần Diệu đã khác xưa. Biết Khương Lê Lê không thích căn hộ ở Vân Tập, anh sửa sang lại căn duplex đối diện, ngay dưới nhà Tiêu Diệp Lai. Nhà thiết kế cũng đã chọn sẵn, chỉ đợi cô đưa ý tưởng phong cách. Anh coi cô như nữ chủ nhân của tổ ấm mới.
Đợi lễ tình nhân thì còn cả tháng, anh nào chịu nổi. Một hôm, sau bữa ăn tối cùng bạn bè, khi tan tiệc, dưới lầu đã đỗ sẵn chiếc Ferrari F8, trên mui cột nơ rực rỡ, nhân viên cầm bóng bay, hoa tươi đứng chờ, chìa khóa đặt trên khay bạc sáng loáng. Mấy cô bạn đi cùng tất nhiên nhao nhao trêu ghẹo, chỉ riêng Trần Thi Yên tức đến mức muốn đá tung cả bồn hoa ven đường.
"Quà đính hôn." Trần Diệu cười nói với Khương Lê Lê.
Khương Lê Lê cũng rất phối hợp, mỉm cười đáp: "Cảm ơn Derek." Rồi nhón chân hôn nhẹ lên môi anh.
Nhưng Tiêu Diệp Lai thì tất nhiên không buông tha, vừa ngồi xuống đã châm chọc: "Mấy năm rồi mà khẩu vị của cậu vẫn tầm thường thế nhỉ."
Bên cạnh có cô gái bật cười trêu lại: "Em thấy anh là ghen tỵ tình cảm người ta ngọt ngào thôi. Không thì thử đến với Thi Yên đi, thấy bạn thân có người yêu là khó chịu nhất, sau này chắc còn nhiều lúc để anh chua nữa đấy."
Cô gái ấy không phải dạng nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lời nói lại khéo léo khiến người ta chú ý. Khương Lê Lê ngồi đối diện cũng không nhịn được nhìn cô thêm vài lần. Về nhà, cô hỏi Dao Tuyết: "Có một cô gái không cao lắm, trên mũi có nốt ruồi, rất thân với Tiêu Diệp Lai và Trần Thi Yên, mặc Prada trông đẹp cực, mọi người gọi là San Hô.
Cô ta có lai lịch thế nào?"
Dao Tuyết vừa lục túi của cô vừa đáp: "À, đó là Hàn San Hô, thuộc vòng bạn bè ở Bắc Kinh của Tiêu Diệp Lai, ít khi đến Thượng Hải. Nghe nói cô ta đã có người rồi, chẳng ảnh hưởng gì đến cô đâu."
Khương Lê Lê ngồi bên đảo bếp ăn salad, vừa cười vừa hỏi: "Cô lục lọi gì vậy?"
"Chìa khóa đâu? Không phải Trần Diệu vừa tặng cậu chiếc F8 à, cho tôi mượn đi một vòng. Thật ra trước đây Vũ Thành cũng muốn tặng tôi cái này, nhưng tôi chọn vòng tay. Tự mua thì không phải không mua nổi, chỉ là thấy xót tiền. Cho tôi mượn lái thử cho đã."
Thực ra Khương Lê Lê không mấy hứng thú với chiếc F8. Bây giờ ngày nào cô cũng vội vã đi sớm về khuya, dựng cho mình hình tượng "cô gái khởi nghiệp". Hẹn hò với Trần Diệu cũng chỉ tranh thủ sau giờ làm. Thường là sau bữa tối, hai người cùng về văn phòng anh, mỗi người một bàn, chỉ lúc ăn khuya bên khung cửa kính lớn mới ngồi trò chuyện. Thỉnh thoảng cãi vặt vì chuyện anh hút thuốc, mà kết thúc hầu hết đều là Trần Diệu bật cười rồi hôn cô.
Có khi Trần Diệu còn cố tình ghé lại xem màn hình của cô, chọc ghẹo: "Bản thầu này viết chẳng chuyên nghiệp gì cả."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!