Chương 3: (Vô Đề)

Ông ta xuống xe, vòng qua mở cửa cho Lâm Hiểu Lị. Bà ngồi vào ghế phụ lái, còn Khương Lệ Lệ thì ngồi ở ghế sau. Cả hai đều cố hết sức để không lộ ra vẻ bỡ ngỡ của lần đầu được ngồi trong một chiếc Mercedes.

Khương Lệ Lệ còn chưa kịp thở phào lại đối mặt với một thử thách khác. Ghế da ở băng sau vì điều hòa nên lạnh ngắt, và tất cả những chiếc xe với cô đều có một thứ mùi kỳ quái.

Cô hơi bị say xe và mẹ cô cũng vậy, điều này Khương Lệ Lệ biết rõ. Nhưng cô vẫn cố nén lại, không hé một lời. Say xe là một chuyện rất mất thể diện, chẳng khác nào dấu hiệu phơi bày thân phận nhà quê.

May mà quãng đường không xa, nên cuối cùng cô không nôn ra. Khi đến cổng trường tiểu học thì vừa khéo là sáng thứ Hai. Các thầy cô và hiệu trưởng đều đứng ở cửa điểm danh. Sân vận động nằm ngay ngoài cổng trường, ngày thường bị đủ thứ hàng rong chiếm dụng, chỉ có sáng thứ Hai mới dọn sạch để làm lễ chào cờ.

Chiếc Mercedes của Viên tổng thẳng thừng chạy đến đỗ sát cạnh sân, lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Thầy cô thì âm thầm quan sát, còn lũ nhỏ thì càng hiếu kỳ hơn, mấy cậu bé còn chen sát lại gần xe, sờ chỗ này ngó chỗ kia. Giáo viên vội vã giữ trật tự, vừa lo bọn trẻ xảy ra chuyện, vừa có tiếng quát mắng xen lẫn tiếng trầm trồ, khiến cả sân náo động.

Lần này Viên tổng không giúp bọn họ mở cửa. Bà Lâm Hiểu Lị tự mình mở cửa bước xuống, rồi dắt Khương Lệ Lệ theo. Đúng lúc lớp của cô bé ở ngay gần đó, cả đám học trò đều nhìn thấy cảnh cô bước ra từ chiếc xe ấy, ánh mắt lập tức dán chặt lại. Giống như đến hôm nay mới phát hiện thì ra trong lớp còn có một người như vậy.

"Đó là xe Mercedes!" Đứa có nhà mở cửa hàng tạp hóa Tần Mẫn là người đầu tiên nhận ra: "Ba mình nói đó là loại xe đắt nhất đấy."

Con bé vừa dứt lời thì bị Đường Giai lườm một cái, lập tức im bặt. Cả lớp tiếp tục làm lễ chào cờ, nhưng đến khi tan lễ thì tình hình hoàn toàn khác. Trên đường trở về lớp, có không ít bạn vây quanh Khương Lệ Lệ, thi nhau hỏi tới tấp.

"Xe đó là nhà cậu à?" 

"Là Mercedes phải không?" 

"Mua bao nhiêu tiền vậy?"

Lần đầu tiên trong đời Khương Lệ Lệ được đối xử như thế, chỉ cảm thấy cả người lâng lâng, nhẹ bẫng như một que kem dưới nắng gắt, sắp chảy tan ra đến nơi. Cô muốn nhanh chóng giải thích, nhưng chẳng hiểu sao, có lẽ vì thoáng thấy Đường Giai mặt mày u ám, kéo theo Tần Mẫn và Hà Địch đứng cạnh nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, cô bỗng buột miệng:

"Là xe của công ty cha mình."

Cả đám lập tức ồ lên một tràng thán phục. Rồi lại tranh nhau hỏi tiếp: 

"Thế cha cậu là ông chủ lớn à?" 

"Nhà cậu mở công ty gì thế?" 

"Ngày nào ông ấy cũng đưa cậu đi học bằng xe đó hả?"

Lời nói dối đầu tiên vừa thốt ra, những lời tiếp theo cũng tự nhiên mà thành. Khương Lệ Lệ trả lời vài câu, giọng điệu lấp lửng. Cô vốn có chút thiên phú về chuyện nói dối, lời nào nói ra cũng mập mờ nước đôi, đến cả bản thân cũng mơ hồ cảm thấy, có lẽ như vậy sẽ không dễ bị vạch trần.

Nhưng Đường Giai thì đâu dễ dàng bỏ qua.

Trong thế giới động vật, khi sư tử đã chọn ra con linh dương yếu nhất trong đàn, nó sẽ đuổi giết đến cùng, tuyệt đối không chuyển mục tiêu giữa chừng. Nếu không, tất cả nỗ lực sẽ đổ xuống sông xuống biển.

"Công ty cái gì chứ, nhà nó chỉ là ở công trường xây dựng, là công nhân thôi." Đường Giai lập tức vạch trần.

Nhưng hôm nay lại khác hẳn thường ngày. Ngay cả kẻ trước giờ nói một câu cũng như ra lệnh như Đường Giai, lời nói cũng dường như mất đi vài phần uy lực. Tất nhiên chẳng ai dám công khai phản bác nó, song vẫn có một giọng yếu ớt cất lên:

"Cha mình nói công trường xây dựng cũng là công ty mở đấy."

Người vừa nói là cô bé mang ốc tai điện tử, tên là Lâm Song, hiện giờ là người bạn duy nhất của Khương Lệ Lệ, dẫu rằng tình bạn ấy chỉ bắt nguồn từ lần Khương Lệ Lệ mách cô bé biết nên giấu ốc tai ở đâu để không bị Hà Địch phát hiện.

Lâm Song học giỏi, cha lại là giáo sư đại học, nên lời nói ra vẫn có trọng lượng nhất định. Vả lại tình huống hôm nay thực sự đặc biệt, ánh sáng tựa như đang bao trùm lấy Khương Lệ Lệ, trong khi Đường Giai lại bất giác bị lu mờ đi ít nhiều.

Cũng chính vì thế, Đường Giai càng thêm tức giận, trong lòng nhen nhóm một cơn nguy cơ lớn chưa từng có.

"Có gì ghê gớm chứ, chẳng qua cũng chỉ là dân ngoài tỉnh mà thôi." Con bé buông giọng khinh miệt, lập tức bước lên một bước. Lâm Song hoảng sợ đến mức khẽ co người lại.

Nó lại sắp đánh người rồi, ý nghĩ ấy lóe lên trong đầu Khương Lệ Lệ. Buổi sớm mùa hạ vẫn còn chút hơi lạnh, cô bé mang ốc tai điện tử hiện rõ vẻ sợ hãi, những đứa con gái khác thì chỉ như một bầy khỉ đứng xem, tê liệt và im lặng. Chưa kịp nghĩ kỹ thì Khương Lệ Lệ đã bước ra, chắn trước mặt Lâm Song.

"Tất nhiên là lợi hại rồi." Cô nghe thấy chính giọng mình thốt ra: "Cha cậu có phải ông chủ công ty đâu! Không được nho thì bảo nho chua."

Mặt Đường Giai như vừa bị ai tát một cái, cả đám lập tức ngây người. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người dám chống lại Đường Giai. Chúng rõ ràng đông đảo, hoàn toàn có thể cùng nhau hạ bệ "khỉ đầu đàn", nhưng lại chỉ đứng tê liệt, chờ đợi kết cục. Ngay cả hai tay sai của Đường Giai là Tần Mẫn và Hà Địch cũng không ngoại lệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!