Chương 29: (Vô Đề)

Sinh nhật hằng năm của Trần Diệu lúc nào cũng long trọng. Năm nay lại càng đặc biệt.

Anh đã về nước tròn một năm, dần dần nắm vững quyền thừa kế, đây là chuyện vô cùng đáng để ăn mừng. Công ty đã tổ chức một buổi tiệc trước đó, sau đó lại thêm một bữa nữa chỉ mời số ít các lãnh đạo cấp cao, tổ chức ngay tại biệt thự riêng của nhà họ Trần. Từ cổng trang viên, hai bên lối xe vào xếp đầy xe sang, vòng qua đài phun nước, nhân viên đón khách đứng ngay cửa, đối chiếu danh sách để tiếp đãi, quà cáp thì đặt chất đống như núi bên lò sưởi trong phòng khách, trên chiếc bàn dài là tiệc buffet kiểu Tây, còn cả đội đầu bếp lại đang bận rộn trong gian bếp kiểu Trung cho bữa tiệc tối. Đám thanh niên thì tụ tập mở tiệc bên hồ bơi. Trần Thi Yên vốn thích tổ chức tiệc tùng nhưng lại chẳng có bản lĩnh, may mà lần này ekip khá ổn, từ bốn giờ chiều, nhà họ Trần đã náo nhiệt như sôi trào, mãi đến khi trời tối cũng không hề có lấy một khắc yên tĩnh.

Nhưng nhân vật chính của buổi tiệc Trần Diệu, lại có phần chán chường.

Có điều vốn dĩ anh cũng không phải kiểu người chơi bời hoà đồng, nên chẳng ai nhìn ra. Chỉ có Tiêu Diệp Lai, luôn nở nụ cười như mang theo vài phần cảm khái mà nhìn anh. Trần Diệu hỏi cười gì, hắn không đáp, chỉ mỉm cười nâng ly.

Khi cửa lớn vang lên tiếng ồn ào, Tiêu Diệp Lai còn phản ứng nhanh hơn anh, ngoảnh mặt nhìn ra.

Là Dao Tuyết.

Cô bị mấy cô gái chặn ngoài cửa. Trần Thi Yên hăng hái nhất, liên tục gọi bảo vệ. Vũ Thành đứng bên cạnh, sắc mặt u ám như sắt, nhưng từ đầu đến cuối không thốt nổi một lời.

Trái lại, Dao Tuyết lại bình thản vô cùng.

Vẫn là mái tóc xoăn bồng bềnh, làn da trắng như tuyết, dung nhan rực rỡ đến chói mắt ấy. Bởi không cần phải kiêng dè Vũ Thành nữa, nên càng không hề thu liễm, như đoá mẫu đơn đang độ nở rộ, lộng lẫy mà đài các. Cô mặc một chiếc đầm dài hai dây màu bạc, giày cao gót mảnh làm tôn lên tỷ lệ cơ thể phi phàm, ánh bạc lấp loáng dưới ánh đèn, rực rỡ đến mức chói mắt.

Bên cạnh còn có một người bạn nam đi cùng, vai trò chẳng khác gì tấm lá xanh làm nền.

"Chủ nhà còn chưa nói gì, các người xôn xao gì chứ." Cô ung dung lên tiếng, vượt qua đám đông mà nhìn thẳng vào Trần Diệu, khẽ mỉm cười.

Trần Diệu được rèn giũa khí độ quân tử cả đời, lúc này tất nhiên đã bước ra khỏi đám người, tiến về phía trước.

"Yên tâm, tôi không phải đến dự tiệc của các người, tôi là thay người khác mang quà sinh nhật đến cho anh." Cô lấy từ túi xách ra một món quà được gói bọc tinh xảo, trao thẳng cho Trần Diệu.

"Quà của ai?" Trần Diệu dĩ nhiên phải hỏi.

Nhưng thực ra anh đã biết.

Dao Tuyết cũng biết rằng anh đã đoán được, nên càng khinh thường thái độ dửng dưng của anh trước mặt bao người. Cô bèn mỉa mai cười khẩy, nói: "Anh đoán xem." Rồi chẳng để Trần Diệu kịp đáp, cô đã sải bước cùng người bạn nam cao lớn, điển trai kia rời đi. Cú đánh này đối với Vũ Thành mới là nặng nề nhất, ánh mắt hắn dán chặt vào bóng lưng hai người, nhìn như muốn giết người đến nơi.

Một màn náo loạn còn chưa kịp bùng phát đã sớm khép lại, ai nấy đều thấy cụt hứng, quay lại chỗ hồ bơi. Trần Diệu lẫn vào dòng người, chậm rãi bước đi, trên tay vẫn còn cầm hộp quà.

Đó là một chiếc hộp gỗ nhỏ, chỉ to bằng bàn tay, được gói trong lớp giấy màu lam đậm rất hợp với anh, buộc ruy

-băng trắng. Trần Diệu chẳng cần tìm nơi vắng vẻ, trực tiếp đứng ngay cạnh cột mà mở ra. Hộp gỗ bật mở "tách" một tiếng, giống hệt hộp nhẫn cầu hôn.

Điều cay nghiệt nhất là, Trần Diệu từ đầu đến cuối đều biết rõ, Khương Lê Lê tuyệt đối không thể nào là người anh sẽ cầu hôn.

Khi nhìn rõ thứ trong hộp, Trần Diệu hơi ngỡ ngàng, là hai tấm thẻ mỏng, một tấm vàng một tấm bạc, mặt sau có hiệu ứng nhung kiểu Buccellati, được chế thành hình hoa mặt trời cổ điển, vừa khít với cả vàng lẫn bạc; lật ngược lại, anh trợn mắt kinh ngạc.

Là hai lá bài tây.

Cô đã dùng hai loại kim loại để làm hai lá bài, mặt trước thì đính đá quý: một lá 5 cơ, một lá 6 chuồn.

Trong giây lát, Trần Diệu hiểu ngay nó có ý nghĩa gì.

Lần gặp ở câu lạc bộ Vân Tập ngày trước, họ đối diện nhau chơi một ván bài; lá AK của anh bị cô đọc trúng, nhưng cô cả buổi không hề nói ra lá bài của mình mà thẳng thừng bỏ bài rồi rời đi. Cảnh đó mãi là một dấu hỏi trong lòng anh, đến nỗi về nhà anh còn ôn lại ván bài ấy.

Khi họ đã quen nhau, anh cũng từng hỏi cô: "Hôm đó lá bài của em rốt cuộc là gì?"

Khi ấy họ ngồi xem phim trên sofa nhà anh, Khương Lê Lê nằm dựa lên đùi anh, tóc cô mềm mại trải trên đùi, cảnh đó anh vẫn còn nhớ rõ.

Nhưng cô chỉ nói: "Em quên rồi."

Nhưng anh biết cô không hề quên; đó là ván bài đầu tiên của họ, cô không thể nào quên. Cô chỉ không muốn nói cho anh biết mà thôi.

Còn hôm nay, cô đã nói cho anh biết lá bài của mình. Gửi nó như một món quà sinh nhật cho anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!