Chương 28: (Vô Đề)

Việc Khương Lê Lê đính hôn giống như một bí mật, chẳng ai bàn tán, mà bản thân cô vốn chưa từng bước chân vào vòng quan hệ của Trần Diệu, cho nên cũng chẳng ai nhắc tới. Cô giống như một vị khách qua đường vội vã, chỉ có Trần Diệu là còn nhớ. Thế nên, ngay cả cơ hội nghe được vài câu mỉa mai Lâm Cảnh Hòa hay lời lẽ chua cay, anh cũng không có.

Đương nhiên Trần Diệu hiểu rõ sự khó chịu này vốn vô căn cứ, nam chưa vợ, nữ chưa chồng, chia tay trong hòa bình, cho dù thời điểm có hơi gấp gáp đi nữa, nhưng vừa chia tay ba ngày, anh cũng đã giới thiệu bạn gái mới Ariel với Khương Lê Lê. Huống hồ, xét cho cùng, Khương Lê Lê và Lâm Cảnh Hòa vốn quen biết từ trước, anh là kẻ chen ngang giữa đường. Nay hai người quay lại với nhau, cũng coi như danh chính ngôn thuận. Thực tế, kẻ liên tục quen người mới vẫn luôn là anh.

Từ Hoàng Tư Tình đến Khương Lê Lê, rồi đến Ariel, đều nối liền không một kẽ hở. Ai có thể ngờ được, cuối cùng lại là Khương Lê Lê lặng lẽ đi đến một cuộc đính hôn?

Hóa ra, từ trước đến nay, cô luôn là tay bài còn hiểm hơn anh.

Lúc này Trần Diệu giống như kẻ ngồi trước ván bài bị lật tẩy nét mặt. Rõ ràng nắm vô số lợi thế trong tay, nhưng không sao hiểu nổi vì sao lại bị dồn đến tình thế này. Người ngoài không biết, nhưng trợ lý Cici thì chứng kiến tất cả: từ hoa tươi đến bữa tối, đều là cô chuẩn bị. Ba năm theo bên cạnh, cô ta có thể nhìn ra dấu vết tâm tình của anh qua từng ngày.

Có lần, khi chuyện trò cùng trợ lý khác, Cici từng bóng gió nói: "Đôi khi, phụ nữ đăng vòng bạn bè, thật ra là chỉ muốn cho riêng một người xem thôi."

Chỉ câu đó thôi cũng khiến Trần Diệu thấy như bị xúc phạm. Ai nói anh để tâm đến vòng bạn bè của Khương Lê Lê? Những bạn gái cũ của anh sau khi chia tay, kẻ nào chẳng ám chỉ anh ít nhất ba tháng, bày trò khích tướng, hết lần này đến lần khác đưa người mới đến khoe trước mặt anh ở các buổi tiệc. Nhưng  anh đã bao giờ đã từng bận tâm đến những chuyện ấy chứ…

Chỉ là, Khương Lê Lê thì khác.

Giờ đây cô biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của anh, chỉ còn lại duy nhất một đầu mối liên hệ là WeChat. Nhưng đối với Trần Diệu mà nói, thế cũng chẳng phải trở ngại gì.

Ba ngày sau khi Khương Lê Lê đăng vòng bạn bè ấy, Trần Diệu lại xuất hiện trong buổi họp thường kỳ của Cảnh Thành và Vân Thịnh.

Cho dù thương vụ này có quan trọng đến đâu, tần suất gặp mặt cũng thật sự quá nhiều. Nhưng chẳng ai đoán nổi nguyên do, cũng lười chẳng buồn đoán: Lâm tổng tràn đầy phong độ, phơi phới như gió xuân; những người khác cũng chỉ hưởng ké sự dễ chịu ấy. Trần Diệu thì vẫn bộ dạng thường ngày, vest chỉnh tề, giày da bóng loáng, phong thái thanh niên tài tuấn. Có điều chỉ tham gia chừng nửa giờ, rồi anh phải đi.

Lâm Cảnh Hòa và Khương Lê Lê tiễn xuống dưới, ngay cả cảnh tượng trong thang máy cũng chẳng khác gì trước kia.

"Nghe nói Khương tiểu thư định từ chức?" Thang máy dừng ở tầng mười, Trần Diệu bỗng mở miệng.

Anh đi vào trước, là khách quý, bên cạnh có hai trợ lý và phó tổng che khuất, anh chỉ ném câu hỏi ấy qua đám người, chẳng ai thấy rõ nét mặt ai.

"Tin tức của Trần tổng quả thật linh thông." Lâm Cảnh Hòa thay cô đáp, nụ cười quen thuộc: "Lê Lê vốn đã có kế hoạch khởi nghiệp, không chừng lần sau Trần tổng thu mua chính là công ty của cô ấy."

Câu trả lời tự nhiên đến mức, ngay cả cách gọi cũng thân mật, khiến bất kỳ ai nghe qua cũng cảm nhận được mối quan hệ gần gũi của hai người.

Bọn họ từng ngủ với nhau. Ý nghĩ ấy đột ngột trồi lên trong đầu Trần Diệu, bùng nổ như luồng hơi nước nóng hừng hực trong lồng ngực. Hai mươi năm giáo dục phong độ quân tử, từ mẫu giáo đã học tôn trọng phụ nữ, lên đại học mỗi tuần còn nghe diễn thuyết về tự do nữ quyền, nhưng trong khoảnh khắc ấy, anh chỉ muốn ném thẳng Lâm Cảnh Hòa xuống giếng thang máy.

Khương Lê Lê đứng ngay cạnh anh, cổ tay thon nhỏ, sơ mi trắng tinh tươm tất, tác phong công việc lúc nào cũng chuẩn mực.

Anh chưa từng thấy cô cởi bỏ lớp áo ấy, chưa từng bước vào nhà cô, chưa từng thấy phòng ngủ của cô.

Những điều đó, Lâm Cảnh Hòa đã làm cả rồi sao?

Khương Lê Lê cụp mắt, chẳng nói một lời, cùng mọi người tiễn anh xuống gara. Phó tổng vội đi họp trước, cô khuyên Lâm Cảnh Hòa đi lên, chỉ thản nhiên nói: "Cảnh Hòa, anh lên trước đi."

Một tiếng gọi thẳng tên, chẳng giống như người ngoài.

Trần Diệu im lặng, vẻ mặt lạnh nhạt. Lâm Cảnh Hòa đi rồi, Khương Lê Lê tiễn anh ra tận cửa xe, chẳng hề tránh né ánh mắt trợ lý của anh, dù sao cả hai người kia cũng biết hết. Cô tự nhiên ngồi xuống ghế sau chiếc Phantom.

"Không sợ Lâm Cảnh hiểu lầm sao?" Trần Diệu lạnh lùng hỏi.

Anh chẳng sợ cô hiểu lầm, bởi những lời đó nghe như ghen tuông nhưng thật ra chỉ là màn dàn cảnh. Khương Lê Lê quá rõ anh là kẻ lão luyện. Dù là ôm hôn giữa pháo hoa hay sự nuông chiều thiên vị, tất cả đều thật giả lẫn lộn, để lại cho mình một đường lui. Cô tiến một bước, anh lùi lại một bước, đó vốn dĩ là điệu Tango của nam nữ dưới ánh mặt trời, chẳng có gì mới lạ.

Cô từng nhảy với anh một điệu, sẽ không bao giờ mắc bẫy lần nữa.

"Em sắp đi Thụy Điển." Cô lên xe chỉ nói một câu này.

"Cái gì?" Trần Diệu hơi ngẩn ra.

Bài tốt đều tung ra thế này, lợi thế tích góp từng chút một mà dồn xuống, nhưng mỗi một quân cờ đều nặng đến khiến người đối diện chấn động. Chỉ cần ngươi muốn tiếp tục chơi, cô có thể buộc ngươi thua.

Là Leo. Trần Diệu lập tức hiểu, kẻ bị thị trường Thuỵ Điển đào thải, nay dạt đến Trung Quốc. Nhưng đã ra khỏi bàn cờ rồi, sao lại không muốn quay lại? Chỉ qua một cuộc gặp ngắn ngủi tại buổi họp, cô vẫn có thể chớp lấy cơ hội ấy. Chẳng trách Lâm Cảnh Hòa từng nói cô có dã tâm lập nghiệp. Cô như cây đa sinh trưởng hoang dã giữa rừng nhiệt đới, gặp bất kỳ cơ hội nào cũng chặt chẽ bám vào. Là kiểu nhân tài dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, trong xương cốt ẩn chứa sự tàn nhẫn và kiên cường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!