Sau lễ đính hôn của Dao Tuyết, thế giới của Khương Lê Lê bỗng chốc trở nên yên tĩnh hẳn.
Quần áo sớm đã trả lại cho chị Thường, trang sức, giày cũng vậy. Thứ cô giữ lại chỉ có mười mấy bộ haute couture cao cấp mà Trần Diệu tặng, cùng vài món phụ kiện nhỏ tự mình mua. Đúng như ví von trước kia của cô về chuyện công tử Brahmin và cô gái nghèo yêu nhau, cuối cùng cô nhận được chỉ là những thứ vừa khó bán, vừa xa xỉ, chẳng mấy ai mua nổi, cộng thêm một trận náo nhiệt hão huyền.
Chiếc váy đưa cho Hoàng Thường, lần này chị ta tới lấy quần áo có nhắc một câu, trong lời mang ý rằng chỗ chị cũng chẳng chứa nổi, thuê ra cũng không ai dám thuê. Dù sao, đâu phải ai cũng như Khương Lê Lê, cần mặc những bộ đắt đỏ đến thế. Vốn Hoàng Thường lanh lợi miệng lưỡi, tiến thoái luôn hợp thời, hiếm khi nói năng lắp bắp, vậy mà lúc ấy lại ngập ngừng, vẫn là Khương Lê Lê cười trước: "Vốn chỉ định cho chị Thường ngắm thôi, chị thích thì cứ giữ lại mà ngắm, đừng nhắc tới chuyện thuê với mượn gì cả."
Cô hào phóng như vậy, trái lại khiến Hoàng Thường thấy áy náy. Thấy dáng vẻ cô tiều tụy thế này, chắc hẳn cũng nghe ít nhiều tin tức, hoặc đoán ra điều gì đó. Nén rồi lại nén, cuối cùng không nén nổi, khi gần ra đến cửa mới ghé lại, buột miệng hỏi bằng giọng nhiều chuyện: "Cô Khương, nghe tin mấy ngày trước nhà họ Vũ xảy ra chuyện chưa?"
"Chuyện gì?" Khương Lê Lê không nói biết hay không biết, chỉ thuận theo hỏi.
"Nghe đâu cậu con trai độc nhất của họ vốn định kết hôn, lại bùng ra chuyện cô dâu từng ngồi bàn tiếp khách, thế là hỏng hết cả, cả nhà họ Vũ trở thành trò cười. Cho nên mới nói, mấy gia đình ấy khó mà bước vào, cưới xin làm sao có chuyện không điều tra gốc rễ. Cuối cùng rồi vẫn là phải môn đăng hộ đối thôi."
Khương Lê Lê chỉ "ừ" một tiếng, rồi hỏi: "Thế còn cô dâu ấy bây giờ ra sao?"
"Còn sao nữa, trở lại nguyên hình chứ còn gì." Hoàng Thường vừa cúi đầu sắp xếp túi nilon bọc đồ, vừa nói: "Bởi vậy phải tranh thủ lúc có cơ hội mà kiếm chác, không thì rốt cuộc chỉ nghe tiếng túi tiền lách cách mà thôi. Mấy người giàu đâu có tốt đẹp gì, có thể chiếm không thì vẫn cứ chiếm không. Con gái lại thường hay ngại ngần không dám mở miệng đòi tiền, sợ người ta nói mình ham tiền.
Nhưng cuối cùng chẳng qua người cũng mất mà của cũng không còn, thà lấy chút tiền, coi như phí tuổi xuân."
Khương Lê Lê chỉ cúi đầu đáp, lúc ra cửa mới nghiêm túc nói: "Cảm ơn chị Thường."
Cô gầy đến chỉ còn chín mươi cân [45kg], mặc lễ phục thì chưa rõ, nhưng khi mặc áo phông thường ngày lại thành dáng người giấy, trông càng thêm đáng thương. Hoàng Thường còn muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ đành bỏ dở, thở dài một tiếng, đi mất.
Ngay cả những mối quen sơ như Hoàng Thường còn thấy lo cho cô, thì bác sĩ Khâu lại càng lo hơn. Một tuần trôi qua, sinh hoạt của cô vẫn y như cũ, bảy ngày không ra khỏi cửa. Bác sĩ Khâu biết rõ cô đã đổ vào canh bạc này bao nhiêu tiền, không nhịn được hỏi: "Gần đây tình hình tài chính thế nào?"
"Cũng ổn." Khương Lê Lê co cả chân lên sofa, ôm gối, dáng ngồi phòng thủ, khẽ đung đưa người.
"Vẫn định tiếp tục nữa sao?" Bác sĩ Khâu hỏi.
"Tất nhiên là tiếp tục." Khương Lê Lê nhạy bén đáp: "Yên tâm, tiền của tôi vẫn chống được tới cuối năm."
Bác sĩ Khâu tất nhiên biết cô còn trụ nổi đến cuối năm. Nhưng vấn đề là: có cần thiết phải trụ đến cuối năm, chỉ để duy trì một màn ảo thuật lộng lẫy này không?Một tuần sau lễ đính hôn, Khương Lê Lê nửa đêm nhận được một cuộc gọi lạ. Vừa reo một tiếng đã lập tức ngắt.
Số này cô chỉ cho hai người. Không phải Trần Diệu, lòng tự tôn của anh sẽ không cho phép gọi vào lúc này, vậy thì chỉ còn một người kia.
Khương Lê Lê gọi lại, không ai bắt máy. Cô kiên nhẫn bấm gọi tiếp, trong căn phòng tối om, ánh sáng từ màn hình di động là thứ duy nhất. Cô gọi ba lần, bên kia mới nhận.
"Mắc bệnh hả?" Dao Tuyết vừa bắt máy đã mắng: "Tôi bấm nhầm số không được chắc? Còn gọi dai dẳng? Lại muốn nói gì nữa đây?"
"Cô ăn gì chưa?" Khương Lê Lê hỏi.
Dù Dao Tuyết đang khí thế ngút trời cũng không ngờ cô lại hỏi vậy.
"Không muốn ăn." Dao Tuyết gắt.
Khương Lê Lê tất nhiên biết cô ta không ăn nổi. Người ta khi chịu cú sốc lớn, thường là chẳng nuốt nổi thứ gì. Khương Lê Lê vốn không tin đông y, nhưng từ sau lần trải qua ở trung học, cũng thấy cơ thể con người quả thật tồn tại một luồng khí nào đó. Luồng khí ấy tắc nghẹn ở ngực, thức ăn làm sao nuốt trôi, ăn vào chẳng khác gì ép xuống.
Mà Dao Tuyết lại chỉ có một mình, ai có thể ép cô ta nuốt? Chắc chắn là chưa ăn. Nhưng cơ thể con người chẳng cần biết có khí hay không khí, rốt cuộc vẫn sẽ đói. Thế nên nhiều người là từ những cú sốc lớn mà cơ thể sụp đổ. Vì giác quan đã tê liệt, đến cả sự đói rét của bản thân cũng chẳng buồn quan tâm nữa.
"Ra ngoài ăn chút đi." Khương Lê Lê chân thành khuyên: "Coi như đi cùng tôi. Giờ cô đâu cần ăn kiêng nữa, tôi cũng không. Cho dù chỉ là làm bộ cho người khác thấy, cũng đừng để người ta cho rằng cô đã gục ngã."
"Sao cô lắm lời thế?" Dao Tuyết chẳng hề nể mặt.
"Bởi vì từ nhỏ môn văn của tôi đã giỏi." Khương Lê Lê mỉm cười trêu: "Ra đi, tôi đưa cô đi ăn món ngon nhất Thượng Hải."
"Nửa đêm ba giờ, lấy đâu ra món ngon?" Dao Tuyết bán tín bán nghi.
"Ra là biết ngay thôi." Khương Lê Lê đáp: "Nói rồi đấy, tôi lái xe tới đón. Cô cứ ngủ một giấc cũng được, đến cửa tôi sẽ gọi dậy, ngủ xong ăn mới ngon."
Nửa tiếng sau, hai người ngồi trong bếp sau của Le crépuscule, chờ Rio nấu cho họ mỗi người một phần mỳ Ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!