Nhưng cho dù là câu chuyện hay nhất, cũng chẳng ai đoán được bước tiếp theo sẽ đi về đâu.
Theo lẽ thường, quen nhau một tháng, chính thức hẹn hò cũng đã bảy tám lần, từng có vài lần qua đêm, đêm nay lại đã khuya, sau một buổi tiệc xa hoa đèn đỏ rượu xanh như thế, đáng lẽ thích hợp nhất chính là hai người cùng trở về nhà, trút bỏ lớp trang sức, tắm rửa xong, trong đêm chưa quá sâu ấy mà ngủ một giấc.
Xe chạy vào tầng hầm bãi đỗ, tầng hầm của Vân Thịnh sáng rực đến mức quá đáng, hai bên lối đi đèn âm đất như những cây nấm trong truyện cổ tích, chiếu sáng suốt dọc đường. Tài xế dừng xe, Trần Diệu tiễn Khương Lê Lê lên trên, vào thang máy còn rất phong độ ôm lấy eo cô.
Thật ra Khương Lê Lê thừa biết mình không thể giả làm thiên kim tiểu thư A10 vô khuyết được. Những cô gái như Trần Thi Yên, từ nhỏ đã quen với những buổi dạ tiệc thế này, sớm biết rõ rằng mặc một chiếc váy cocktail có nghĩa là đã chuẩn bị cho after party sau tiệc, còn đuôi váy dài của lễ phục lớn là để giữ khoảng cách. Váy cocktail mới là thứ thích hợp cho cái ôm nơi eo trong những bữa tiệc nhỏ thân mật.
Nhưng Khương Lê Lê vốn không định giả làm thiên kim tiểu thư đúng chuẩn, bước đầu tiên của một tay chơi bài, là phải nhận bài mình được chia, bài ra sao thì đánh vậy. Bài 3-9 mà gắng giả bộ thành AA thì cũng chẳng ai tin, mà có giả được cũng chẳng kéo dài. Từ Úc về nước, trong tài khoản của cô chỉ còn bảy chữ số, muốn gồng mình thành thiên kim gia đình A10 là điều không thể. Nhưng nếu giả làm một cô con gái của một gia đình từng tiếp cận A10 rồi suy tàn, có gu, có câu chuyện, cố gắng duy trì thể diện, song đâu đâu cũng lộ ra dấu vết sa sút thì hoàn toàn có thể.
Chỉ có một vấn đề, nhà họ Trần năm nào cũng trong top 10 Forbes*, địa vị ấy không phải một thân phận như thế có thể xứng đôi.
*Forbes: là một công ty truyền thông và xuất bản của Mỹ, nổi tiếng với các bài viết về kinh doanh, công nghệ, tài chính và các danh sách xếp hạng danh giá theo lĩnh vực ấy.
Vì vậy Khương Lê Lê không mời anh vào nhà. Cô đứng ở cửa, ngay lúc Trần Diệu còn tưởng cô sẽ mở cửa mời vào, lại quay người, đem chiếc trâm cài trả lại cho anh.
Ngay cả Trần Diệu, trong thoáng chốc cũng thoáng hiện vẻ ngạc nhiên trong mắt.
Nhưng dù sao anh từng lưu học Anh, không chỉ học được cách ăn mặc, mà phong độ quý ông cũng mười phần trọn vẹn, lúc này vẫn có thể mỉm cười nói: "Sao vậy, không thích à?"
Khương Lê Lê lắc đầu. Cô cũng cố nặn ra một nụ cười: "Không, món này rất đẹp. Em rất thích."
Trên đời này khó khăn nhất chính là chuyện này, rất tốt, nhưng vẫn chưa đủ tốt. Giống như đào được một gò đất nhỏ, mà muốn dời đi lại là hai dãy núi Vương Ốc và Thái Hành sừng sững. Làm bạn gái Trần Diệu vì điều gì? Tất nhiên là vì hôn nhân. Nếu không có hôn nhân thì ít nhất phải có tình yêu, không có tình yêu thì chí ít cũng phải có phú quý ngập trời. Viên kim cương xanh trị giá chín con số này tuy quý giá, nhưng còn quá xa những điều kia. Anh chỉ muốn cho cô đội thử, chứ không phải tặng cho cô.
Người càng giàu lại càng biết tính toán, đã phân định con người thành ba sáu chín hạng, tuyệt đối không làm kẻ chịu thiệt bỏ ra cái giá quá lớn. Hoàng Tư Tình được lễ chia tay gần một ngàn vạn, Khương Lê Lê tuy hơn Hoàng Tư Tình một chút, nhưng cũng chẳng thể cao đến đâu. Đương nhiên, trước khi chia tay, có thể theo anh ra vào chốn thượng lưu, đeo trang sức đắt đỏ nhất, hưởng ánh mắt hâm mộ nhiều nhất, thậm chí ngay cả sự gây khó dễ từ Trần Thi Yên và Sở Kỳ Kỳ cũng có thể coi như gia vị cho trải nghiệm. Nhưng rồi thì sao?
Khác gì những cô gái xinh đẹp ở huyện thành bị mấy công tử Brahmin ở đó dùng ví tiền mà quyến rũ? Đến tuổi, ai nấy rồi cũng về nhà mình, tìm bà mối của mình.
May mà cô là Khương Lê Lê, cô là nhà ảo thuật giỏi nhất, đương nhiên không cần tuân thủ theo những luật lệ này.
Đúng thì dễ quyết, trên tay cầm đôi A, ai mà chẳng biết kiên trì tới cùng? Sai cũng dễ quyết, bài 5-6, tệ đến mấy thì cũng chỉ thế, chi bằng liều chơi một phen.
Nhưng nếu là A-9 thì sao? Tốt, nhưng chưa đủ tốt. Rõ ràng biết trên còn có AK, AA, muốn tự nhủ rằng không có, nhưng lại chẳng thể. Biết rõ theo tiếp thì phần lớn sẽ thua, nhưng nhỡ đâu? Nhỡ đâu đối phương chỉ đang bluff? Nhỡ đâu lá bài chung cuối cùng lại lật ra ba con 9? Nhỡ đâu mình thật sự thắng được pot này?
Quy tắc vàng phân biệt tay chơi đỉnh cao, từ trước đến nay chỉ có một: Liệu họ có thể bỏ đi lá bài quan trọng nhất, đúng vào khoảnh khắc quan trọng nhất hay không.
Vì thế cô vẫn dùng hai tay trao lại chiếc trâm cài như vương miện nhỏ ấy cho Trần Diệu, khẽ nói: "Cảm ơn anh."
Nụ cười của Trần Diệu cũng nhạt đi. Anh dĩ nhiên hiểu điều đó có nghĩa gì, chỉ vì lễ độ mà nói: "Cảm ơn anh cái gì?"
Lời Khương Lê Lê nói ra vô cùng khó nhọc, như thể mỗi chữ đều được cô cân đo đong đếm, sợ rằng chỉ cần một chữ không đúng ý sẽ lạc mất nghĩa.
"Cảm ơn anh đã thích em." Cô cụp mắt xuống, khẽ nói: "Lần trước chúng ta nói đến nhân sinh, anh bảo con người là mảnh gỗ nổi trên mặt nước. Em đương nhiên cũng biết đời người trôi như nước, nhưng xin thứ lỗi, em vẫn muốn dựng nên chút gì đó trên dòng nước này. Có lẽ, đây chính là sự viển vông của em."
Nói đến đây, khóe môi cô cong thành một nụ cười khổ. Trần Diệu đương nhiên hiểu ý tứ trong đó.
Dù có giả bộ giống đến đâu, bắt chước tình yêu của người thường đến đâu đi nữa thì cũng vô ích. Với anh, chẳng qua chỉ là một màn nhập vai chân thực, chứ làm gì có chuyện thật sự cùng cô nói một mối tình bình đẳng. Như những cặp đôi trên phố kia, bạn gái có quyền quản lý tiền bạc của bạn trai, không ngần ngại tiêu tiền của anh ta, nhận quà của anh ta, bất cứ lúc nào cũng ra vào nơi ở của anh ta, bình đẳng mà chung đụng với người thân anh ta. Anh có thể cho cô những thứ đó sao?
Tội lỗi tất nhiên nằm ở anh, nhưng sao anh có thể thừa nhận. Bao nhiêu năm nay, anh chưa từng bị phán định là sai, thế giới này luôn xoay quanh anh, nếu anh chính là trung tâm của mọi quy tắc, vậy thì anh làm sao có lỗi?
May mà Khương Lê Lê cũng chẳng tranh luận đúng sai với anh, dẫu sao hai người đang yêu, không phải đang tranh biện. Cô chỉ làm điều mà bất kỳ một người bạn gái nào trong lúc này sẽ làm, ngả người hôn anh.
Nếu nói sự nghiệp làm "ảo thuật gia" của Khương Lê Lê có chỗ nào thiếu sót, thì chính là cô là một học sinh giỏi, đầu óc xuất sắc nhưng tay chân lại vụng về. Nụ hôn này chưa đủ để khiến người ta hồn xiêu phách lạc, vì thế cô kịp dừng lại, để lại một dáng vẻ cao quý. Một cái chạm môi thoáng qua như chuồn chuồn đạp nước, bàn tay từ cổ anh trượt xuống, tiện tay chỉnh lại cà vạt cho anh, động tác như của một người vợ, mà trong ánh mắt nhìn anh lại có chút bi thương.
Anh thoáng chấn động.
"Tạm biệt, Trần Diệu." Cô nói xong, không cho anh cơ hội đáp lại, tự mình bước vào trong, đóng cửa lại, bỏ anh đứng ngoài.
Đôi chân đã mang giày cao gót cả một đêm đau đến tê dại, cô đá văng giày, chân trần đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy ra một lon Coca lạnh, cả đêm khổ sở, xứng đáng được một bữa ăn phóng túng. Nước lạnh lập tức tụ giọt trên vỏ lon, lúc cô bưng Coca đi về phòng ngủ, nước đã bắt đầu nhỏ xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!