Tiễn Hoàng Thường đi rồi, Khương Lê Lê lại bình tĩnh hẳn. Váy cao áo kiểu này vốn không dễ ngồi, cô đứng trước gương lặng lẽ chờ xe của Trần Diệu đến đón. Giày cao gót quá cao, mới mang lên đã cảm thấy mu bàn chân như sắp nổ tung, nhưng đó cũng là nỗi đau cô ý thức được và chấp nhận. Giống như khoảnh khắc này, khi cô chờ Trần Diệu, cô cũng biết con đường ấy chẳng khác nào nàng tiên cá bước lên nhân gian, dẫu thế nào thì đêm nay cũng sẽ không suôn sẻ.
Nhưng vẫn phải bước đi, bởi đó là con đường do chính cô lựa chọn.
Chiếc xe tới đón vẫn là Phantom, ghế sau càng hợp với bộ lễ phục lớn. Trần Diệu cũng rất phong độ, xuống xe đón cô. Thấy cô đứng trong thang máy, khoác khăn choàng trên vai, phối cùng váy dạ hội, tóc búi trang điểm tinh tế, anh cũng rất nể tình mà lộ ra nét kinh diễm.
Buổi tiệc từ thiện này do một bảo tàng tổ chức, lại mô phỏng met gala, thảm đỏ đã bày sẵn, hàng cột lễ tân căng dây phân chia lối vào, người đón khách đeo găng trắng đứng sẵn ngoài cửa, xe sang nườm nượp, váy áo rực rỡ. Nhưng còn chưa vào cửa, Khương Lê Lê đã phát hiện sai lầm đầu tiên của mình.
Váy dạ hội và giày của cô không thành bộ.
Trước khi đi cô đã tìm hiểu, buổi tiệc từ thiện này ở Thượng Hải rất có tiếng, gọi là Oceanna Charity Gala, do một vị danh viện chuyên tâm bảo vệ đại dương khởi xướng, từ thời dân quốc đã có, thậm chí còn lục được báo chí năm ấy, nói nhà họ Tống từng tham dự. Hai mươi năm trước có người khởi động lại, từ đó trở thành một trong những buổi tiệc từ thiện cao cấp nhất Thượng Hải, danh viện tranh nhau xuất hiện, áo lụa thướt tha, được mệnh danh là "met gala trong nước".
Nhưng thực tế, vì quá tự phụ, lại thiếu ánh sao, truyền thông chẳng mấy quan tâm, càng giống màn tự hiến của giới hào phú hơn.
Thế nên lúc chọn váy, cô đã rất bảo thủ. Quả nhiên, đến nơi rồi mới thấy, những danh viện bước trên thảm đỏ ai nấy đều ăn mặc đoan trang, chẳng giống met gala phô trương, mà giống một buổi tiệc long trọng phô trương thân phận. Trên bảng khách mời, vài nhân vật xuất hiện đều là trưởng bối nhà họ Trần, ai nấy khoác lễ phục lộng lẫy, giày cũng nổi bật riêng. Phụ nữ ở độ tuổi ấy, không còn vì làm đẹp cho ai khác, mà là để giữ thể diện và địa vị, bởi thế càng lộng lẫy hơn.
Họ như những cung điện di động, giá trị cũng chẳng kém một tòa cung điện nhỏ.
So với họ, các cô gái trẻ còn non kém nhiều. Nhưng dẫu vậy, không ai giống Khương Lê Lê, một thân váy áo chắp vá, khó mà ngang hàng. Quy tắc của tuần lễ thời trang, các bộ haute couture thu đông của thương hiệu hàng đầu được ra mắt từ tháng 2–3 mỗi năm, bán thì phải đến mùa thu. Mà ở buổi tiệc này, những phu nhân tiểu thư ấy ai chẳng là khách VIC* của các thương hiệu, mỗi năm tiêu xài tám con số trở lên, đương nhiên có thể lấy được những bộ đồ người khác chẳng thể với tới.
*VIC: Very important customer: Khách hàng vô cùng quan trọng.
Sở Kỳ Kỳ và Trần Thi Yên cùng nhau xuất hiện, mỗi người khoác trên mình một bộ haute couture thu đông của thương hiệu lớn, chưa từng lên thảm đỏ. Một đen một đỏ, rõ ràng sự xuất hiện rực rỡ ở Le crépuscule hôm nọ của Khương Lê Lê đã để lại cho Kỳ Kỳ bóng ma tâm lý không nhỏ, hôm nay cô ta cũng chọn váy đen, phối cả bộ trang sức kim cương, ánh sáng lấp lánh hòa cùng hạt kim tuyến trên tà váy, lộng lẫy như công chúa.
Váy sa
-tanh đỏ của Trần Thi Yên thì rực rỡ nhiều hơn, vòng cổ hồng ngọc quấn quanh như vệt máu, lộng lẫy chói mắt.
Dao Tuyết thì đi cùng Vũ Thành. Dù tuổi còn trẻ, cô ta vẫn đủ khí chất gánh nổi bộ váy dạ hội bồng bềnh, chọn váy lụa xanh thẫm, làn da trắng như ngọc, tóc xoăn sóng to, đen nhánh như cánh quạ, môi đỏ như máu, một mỹ nhân kiều diễm. Khi cô ta khẽ nhấc váy đi tới, Vũ Thành lập tức bị ép thành vai "vệ sĩ hộ tống".
Trang sức dĩ nhiên là ngọc lục bảo, vòng cổ nặng trĩu, thêm hoa tai và vòng tay. Nhưng nổi bật nhất vẫn là chiếc nhẫn khổng lồ trên ngón áp út tay trái mã kim cương hồng, giá trị liên thành, kiểu dáng nhẫn cưới, chứng thực tin đồn kia: Vũ Thành đã cầu hôn cô.
Khương Lê Lê không quá xinh đẹp, cũng chẳng quá xa hoa. Bước trên thảm đỏ, cô giống như đóa bách hợp trắng giữa trăm hoa khoe sắc, chỉ có Trần Diệu bên cạnh mới là món phụ kiện đắt giá nhất, khiến người ta xì xào: rốt cuộc người phụ nữ này là ai.
Nhưng rốt cuộc vẫn có Hoàng Tư Tình là ví dụ trước mặt, Trần Diệu lại mới hai mươi bảy tuổi, còn xa mới đến lúc yên bề gia thất. Huống hồ, cách Khương Lê Lê ăn vận nhiều lắm cũng chỉ gọi là "có gu", chưa đến mức xa hoa, thực sự là "nhìn vào chẳng ra dáng vợ chồng nhà quyền thế".
Vậy nên Khương Lê Lê theo Trần Diệu bước vào hội trường dạ tiệc. Ở những buổi tiệc kiểu này, món ăn vốn chẳng ra gì, mà vốn dĩ cũng không phải đến để ăn. Mục đích là chụp ảnh, bàn tiệc đầy hoa sắp đặt to lớn, phô trương, bát đĩa dao nĩa xếp kín đặc.
Dĩ nhiên, bên tổ chức vẫn là nhà hàng khách sạn hạng nhất. Khi khai vị được bưng lên thì đã quá nửa tiếng, phía trên đang lần lượt có diễn giả phát biểu, giới thiệu vị danh viện nào quyên tặng món gì, lát nữa sẽ đưa ra đấu giá.
Khương Lê Lê ngồi bên cạnh Trần Diệu. Ở kiểu tiệc từ thiện này, chỗ ngồi đều được sắp xếp sẵn bằng thẻ tên. Thế mà Trần Thi Yên cứ phải phô trương đặc quyền, cùng Sở Kỳ Kỳ đi tới, vừa chào anh trai một câu đã thản nhiên cầm thẻ tên của mình đổi chỗ với một thẻ khác trên bàn, sau đó thong thả cùng Trần Thi Yên trò chuyện. Bàn tiệc tám người, cô ta thậm chí còn vượt qua đám hoa cắm đồ sộ để trò chuyện vài câu với Dao Tuyết, chỉ là tuyệt nhiên không nói với Khương Lê Lê một lời.
Khương Lê Lê cũng vẫn bình thản, thậm chí còn có tâm tình bình phẩm món khai vị. Thấy đĩa là dưa lưới kèm giăm bông Parma cắt lát, ăn cùng lá húng quế tươi, cô mỉm cười nói: "Chắc nếu Rio thấy sẽ lại cằn nhằn cho mà xem."
Trần Diệu cũng mỉm cười ngầm hiểu.
Thật ra Khương Lê Lê cũng chẳng rõ hôm nay anh mang mình đến đây là vì cớ gì. Nếu để bù đắp thì sao không cho cô một trải nghiệm xa hoa? Chẳng lẽ sau sự việc hôm trước, anh vẫn không biết sức mạnh kinh tế của cô? Nếu để cô tự biết vị trí mình, thì cũng chẳng giống tác phong của Trần Diệu, anh chưa từng có hứng thú so đo với ai, hễ có chỗ nào không thuận mắt sẽ thẳng thừng bỏ đi là xong. Người giàu hiếm khi cho ai cơ hội thứ hai, đây là đạo lý ngay cả nhân viên bán hàng hóa xa xỉ cũng hiểu rõ.
Nhưng Trần Diệu không nói, cô cũng không hỏi. Chờ bao nhiêu lâu cũng vẫn giữ mặt không gợn sóng, đó là bản lĩnh cơ bản của một tay chơi bài.
Khai vị được dọn xuống, người ngồi ở chỗ ghế bên cạnh cũng đến đó là Tiêu Diệp Lai. Hắn mặc lễ phục trông cũng đẹp, nhưng lại khác hẳn Trần Diệu. Quý khí trên người Trần Diệu là quý khí của một nền giáo dục thượng đẳng, nhìn qua đã biết xuất thân từ gia đình có thể quyên tặng cả một thư viện. Anh khoác bộ suit xanh hải quân kiểu "old money" phối quần trắng, tựa như đang ngồi trên du thuyền, giương buồm trắng ra khơi, biển xanh trời biếc, ánh dương rạng rỡ.
Còn Tiêu Diệp Lai lại giống một ngày mưa, là tán cây thẫm ướt trong sân, là ánh sáng hoàng hôn mập mờ, là dáng người ngồi trước lò sưởi nhìn ra màn đêm sâu thẳm. Hắn mặc chiếc áo khoác nâu đã sờn, là dây cương da đã mòn, là sắc đàn hương, là màu trời tan mưa lóe sáng, là tất cả những thứ mơ hồ khó gọi thành tên.
Trong một nơi trang trọng như thế này, hắn mặc chiếc áo khoác cũ, bộ suit vải tweed xám nhàu nhĩ, bên trong sơ mi lanh cũng nhăn nheo, cà vạt chẳng buồn thắt, cả người như thể tùy tiện vơ lấy rồi đến. Vậy mà lại mang theo khí chất phóng khoáng tuấn tú, mái tóc hôm nay hiếm hoi được vuốt gọn, vừa ngồi xuống việc đầu tiên là liếc một vòng bầu không khí quanh bàn, lập tức bật cười.
Trên người hắn có một loại sắc bén khiến người ta khó chịu bởi vì quá mức, lại không tha cho ai, khiến người khác luôn thấp thỏm bất an.
Khương Lê Lê cũng không rõ mình gây thù chuốc oán với hắn từ bao giờ, nhưng hắn hiển nhiên là kiểu hay để bụng. Cô từng buông lời chọc hắn trong quán bar, làm Trần Thi Yên tức giận, thế là hắn lập tức quay sang nhằm vào cô. Hắn liếc qua Khương Lê Lê, chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng đầu hỏi Sở Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, sao em không đeo loại đá xanh nhạt như thế này?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!