Chương 19: (Vô Đề)

7evening là một hộp đêm cao cấp, tính riêng tư cực tốt. Nhưng có thể nhìn ra, nơi này không phải địa bàn của Trần Diệu, anh ở đây cũng chỉ là khách. Sau khi vào trong, trên sân khấu đang biểu diễn đến cao trào, nhạc chấn động rung trời, đèn laser như mưa bom bão đạn, khiến người ta có cảm giác sắp phát bệnh động kinh quang mẫn. Trần Diệu dù sao cũng là Trần Diệu, vẫn có vài người đi theo, đã chờ sẵn ở cửa, dẫn cả hai vào thẳng bên trong, chỗ ngồi cũng đã chuẩn bị trước, là khoang lớn nhất của cả hộp đêm gần sát sân khấu. Người thì không nhiều, đa số đứng, vừa như bình phong, vừa như vệ sĩ. Chỉ có ba người ngồi: một nam hai nữ, ăn mặc rất tùy ý, nhưng Khương Lê Lê đều nhận ra.

Người đàn ông kia thực ra là bạn của Tiêu Diệp Lai, tên Vũ Thành, cũng thuộc vòng tròn này, gia cảnh kém nhà Trần Diệu một bậc, làm công nghiệp, là con trai thứ hai trong gia đình. Lớn tuổi hơn bọn họ, khoảng hơn ba mươi, phong thái đúng kiểu tay chơi mới vừa thu mình lại, nghe nói mới đính hôn. Ngồi đó cùng hai cô gái, một là Sở Kỳ Kỳ từng gặp hôm trước, một là em gái Trần Diệu, Trần Thi Yên. Còn cô gái đứng cạnh thì rõ ràng là bạn đi theo Thi Yên, ra sức lấy lòng cô.

Trần Diệu giới thiệu rất nhạt nhẽo, chỉ giới thiệu em gái mình, quay sang Khương Lê Lê: "Đây là em gái anh, Yên Yên. Đây là Khương Lê Lê."

Trần Thi Yên và Sở Kỳ Kỳ vốn chơi rất thân, nên đối với Khương Lê Lê tỏ ra hết sức lạnh nhạt, chỉ làm bộ đứng lên, khẽ "Hi" một tiếng, rồi lại tiếp tục quay sang trò chuyện cùng Sở Kỳ Kỳ, ngón tay kẹp điếu thuốc mảnh dài, đặt ngang đầu gối, giống như hàng rào gỗ chống kỵ binh trong chiến trận cổ đại, khiến ai muốn ngồi cạnh cũng khó.

Khương Lê Lê không để tâm, ngồi xuống phía bên kia, đưa mắt nhìn sân khấu nơi một ban nhạc đang hát rock. Nhân viên phục vụ đi qua đi lại không ngớt, liên tục đặt đồ lên bàn. Nhìn dáng vẻ như đang làm sinh nhật, ngoài đồ ăn thức uống còn bày đủ quà tặng và trang trí. Những quả bóng đen thật ra lại rất hợp với bầu không khí hộp đêm này, còn có cả tháp rượu xếp thành hình tháp Eiffel.

Tính cách Trần Thi Yên vốn kiêu kỳ, nhưng chuyện này hẳn là do cô sắp xếp, còn chỉ đạo nhân viên: "Bánh kem để lát nữa hãy mang ra, đừng bày biện như dân quê."

Đang nói thì màn biểu diễn trên sân khấu đổi tiết mục, ban nhạc lui xuống. Nhưng trong đó có một người không theo nhóm đi xuống, mà tháo guitar, bước khỏi sân khấu. Toàn thân một màu đen, Khương Lê Lê còn tưởng là ca sĩ xuống bàn mời rượu. Nào ngờ anh ta cầm chai rượu Trần Diệu vừa khui, ngửa cổ uống một hớp khiến yết hầu lộ rõ, đường quai hàm sắc nét, mồ hôi thấm ướt người, gương mặt anh tuấn, chính là Tiêu Diệp Lai.

Trên người hắn vẫn là bộ trang phục biểu diễn, toàn thân một màu đen, buông lơi, mang theo vẻ phong trần ph*ng đ*ng. Hắn cầm chai rượu, ngồi phịch xuống ngay giữa Trần Thi Yên và mấy cô gái kia. Lập tức đám con gái ré lên, nhưng là tiếng hét vui mừng. Giống như hồi đi học, cậu nam sinh đẹp trai nhất lớp bất chợt ngồi vào giữa đám con gái trong những tiếng trách yêu vẫn ẩn đầy hớn hở.

"Này."

Trong hộp đêm ồn ào, nhưng Khương Lê Lê vừa khéo quay đầu, nghe rõ tiếng hắn gọi.

Cô không thấy bị mạo phạm, chỉ qua từng tầng ly rượu trên bàn mà lặng lẽ đối diện hắn. Trên tháp Eiffel bằng ly thủy tinh nhân tạo kia, ánh sáng lóe rực. Tiêu Diệp Lai lần thứ hai khiêu khích: "Lại là cô sao?"

Trên người hắn mang một kiểu ác ý của kẻ ngỗ nghịch, nhưng kẻ ngỗ nghịch ấy đã hai mươi bảy tuổi, nắm trong tay quyền lực và tài phú hàng đầu. Vậy nên một chút ác ý kia cũng trở nên tàn khốc, chỉ cần khẽ đẩy là đủ khiến người khác không chịu nổi.

May thay, Khương Lê Lê cũng không định nhẫn nhịn.

"Ồn quá, em ra ngoài dạo một vòng." Cô ghé sát tai Trần Diệu ngồi bên cạnh, thì thầm.

Mới đến đã định rời bàn, lại còn là lần đầu tiên gặp bạn bè anh, hành động này có phần quá cứng rắn. Nhưng hiếm khi cô chủ động kề tai nói chuyện thân mật, tay khẽ níu lấy cánh tay anh, mang theo vẻ dựa dẫm. Trần Diệu cũng cảm nhận được nên dịu dàng nghiêng người đáp: "Vậy anh đi cùng em ngồi một lát."

Nhưng anh vừa dứt lời, bên kia Vũ Thành đúng lúc đứng dậy, cầm điện thoại: "A Tuyết tới rồi, tôi ra đón một chút."

Quả nhiên có người tới, kế hoạch rút lui của Khương Lê Lê đành tạm gác lại. Rất nhanh, một bóng dáng xuất hiện, nhan sắc đỉnh cao trong đám đông bao giờ cũng như đứng trên một tầng hình ảnh khác.

Dáng người cô ấy tuyệt đẹp, mặc đồ trắng, may mà hôm nay Khương Lê Lê không chọn màu trắng. Cô gái ấy khẽ nghiêng người bước vào, vòng eo mỏng tựa tờ giấy, dáng người chữ S, từng bước thản nhiên mà chói lóa, mái tóc đen xõa như thác, gương mặt sáng bừng cả xung quanh, đẹp đến mức đoạt hồn. Mà đó còn là dưới ánh đèn lóa loạn của hộp đêm, nếu ở ngoài trời tĩnh lặng, không biết sẽ đẹp đến mức nào.

Ngay cả Trần Thi Yên và Sở Kỳ Kỳ vốn cao ngạo, đứng trước cô ta cũng khó mà giữ nổi vẻ kiêu kỳ.

Cũng là duyên cớ Vũ Thành đối xử quá tốt với cô ta. Kiểu tình cảm này thường chỉ có trong giai đoạn đầu yêu nhau, người đàn ông cung phụng như thờ một vị thần tiên. Khi hắn kéo tay cô đi vào, dáng vẻ như trạng nguyên vinh quy, vừa đắc ý vừa tự hào. Nhưng vì họ vốn quen thân, nên lại càng giống như đang khoe món báu vật cất giữ riêng. Hắn nâng niu như mang châu báu, đặt cô xuống chỗ ngồi, thấy cô cau mày vì ồn, lập tức sai người đi tìm DJ: "Làm gì mới chín giờ đã mở 857, ít nhất trước tiên phải cho lên tí R&B chứ."

Bên cạnh, Tiêu Diệp Lai đã đổi rượu khác, những ngón tay thon dài nâng ly, tay gác lên lưng sofa, cả người thư thái như ở nhà mình. Nghe vậy hắn bật cười: "Bởi thế mới nói cậu quê mùa, bây giờ đều mở thế cả rồi."

"Đều mở thế cũng chưa chắc là đúng." A Tuyết thong thả cất tiếng: "Tôi nhớ mấy năm trước vẫn chưa thế này, bây giờ toàn loạn xạ. Bass nặng quá, rung đến mức tim người ta khó chịu."

Không ngờ Tiêu Diệp Lai lại tiếp lời: "Trước là trap, giờ đều chuyển thành hardstyle, sao mà giống nhau được."

Nhưng hắn nói thì nói, cuối cùng vẫn gọi một tùy tùng, dặn dò vài câu. Người kia đi đến chỗ DJ, quả nhiên đổi nhạc. Tiếng bass nhẹ đi nhiều, ánh đèn cũng bớt loạn hơn.

Khương Lê Lê ngồi bên chỉ yên lặng, khẽ tựa vào người Trần Diệu, thỉnh thoảng ghé tai nói đôi câu. Trong tiếng ồn ào của hộp đêm, lại mang chút vẻ bạn gái nhỏ. Trần Diệu cũng có cảm giác như thế, thật ra anh vốn không quen với môi trường này, nhưng cái "không quen" ấy là sự cao quý không quen, dù sao Trần Diệu chỉ vì nể mặt bạn bè mà đến, càng toát ra vẻ xuất trần mà chẳng nhiễm bẩn.

Đám bạn đi theo Trần Thi Yên, bề ngoài như đùa cợt với Tiêu Diệp Lai, nhưng ánh mắt từng người lại cứ lén hướng về phía Trần Diệu. Một chiếc thuyền không buộc, phong lưu lãng đãng, so với một con thuyền lớn có thể giúp bước lên bậc cao tầng, ai cũng phân biệt rõ.

Dẫu bên cạnh Trần Diệu có Khương Lê Lê đang tựa vào, nhưng chẳng ai thực sự để cô vào mắt. Xét thân phận, cô không phải là Sở Kỳ Kỳ hay Trần Thi Yên. Xét sự ổn định, cô cũng không phải A Tuyết bên Vũ Thành. Trong khung cảnh này, A Tuyết đã thành một cá thể độc lập, nói chuyện ngang hàng với bất kỳ ai, thậm chí Vũ Thành còn hết mực lấy lòng. Không biết hắn moi đâu ra một ly kem, cắm ô nhỏ màu đỏ anh đào, đưa đến trước mặt cô, khiến Trần Thi Yên hờn dỗi trách: "Sao chỉ có chị Tuyết có, bọn em thì không?"

A Tuyết chỉ cười, đưa cho cô, như thể coi Trần Thi Yên là em gái nhỏ trong nhà. Tuy rằng ai cũng nhận ra, cô và Trần Thi Yên vốn không cùng xuất thân, nếu cô thực sự cùng xuất thân với Trần Thi Yên hay Sở Kỳ Kỳ, cộng thêm nhan sắc này, sao có thể chọn Vũ Thành?

Bọn họ thân thiết, càng khiến Khương Lê Lê bị gạt ra ngoài. Đừng nhìn quanh chỗ ngồi còn đứng la liệt cả chục mỹ nữ, nhưng thật sự trong bàn này, chỉ có bốn người phụ nữ họ mới thật sự tồn tại. Những người khác chẳng khác gì trang trí, cùng loại với đám "người mẫu", "hotgirl" chạy show khổ cực ở SOHO. Thực tế, có thể đứng được ở khoang này, đều là hàng đầu trong giới "gái bao" rồi, còn lũ non nớt ở SOHO thì chẳng lọt nổi vào.

Nhưng Khương Lê Lê vẫn an nhiên như cũ, chỉ lặng lẽ tựa vào Trần Diệu nghe nhạc. Chính sự bình tĩnh ấy khiến người ta phải nhìn lại. A Tuyết ngồi đối diện vài lần đưa mắt nhìn cô, cô cũng cảm nhận được, chậm rãi nhìn lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!