"Được rồi, ăn cơm thôi, ăn cơm thôi."
Trần Diệu hoàn hồn từ dòng suy nghĩ. Anh ngồi vào bàn, Hoàng Tư Tình bưng hai đĩa mì Ý đã làm xong bước lại, anh rất phong độ mà đón lấy, rồi kéo ghế cho cô ngồi. Căn hộ này không có người giúp việc ở, rất thích hợp cho những buổi hẹn hò. Phong cách hiện đại, trang trí tinh giản, luôn mang chút lạnh lẽo. Hai người ngồi xuống bên bàn ăn dài.
Hoàng Tư Tình là một trong những bạn gái anh sau khi về nước mà duy trì được lâu nhất. Nhà cô làm ngoại thương, gia thế kém nhà họ Trần khoảng hai bậc. Từ trước đến nay, bạn gái của Trần Diệu đa phần đều thuộc kiểu như vậy: du học sinh, nhà cửa tầm A10, nhan sắc hàng đầu, tập gym, yoga, cưỡi ngựa, lặn biển, làm từ thiện, học thì hoặc là nghệ thuật hoặc là quản lý thương hiệu.
Bản thân anh lại khá thiên về sự ổn định, thường khoảng hai, ba tháng thì đổi một người, xoay vòng lựa chọn cũng chỉ trong vũng hồ ấy.
Các cô gái đó cũng biết rất khó để được anh cưới, nhưng không cản trở việc họ cố gắng tỏ ra hiền thục đảm đang. Sau ba lần hẹn hò nhất định sẽ chủ động vào bếp nấu ăn, tự cho mình là nữ chủ nhân.
Cơm nước xong, Hoàng Tư Tình lại cắt hoa quả mang ra, món tráng miệng nướng thì hai người chẳng ai động đến. Cô bưng bát hoa quả ngồi vào lòng Trần Diệu trên sofa, thấy anh chỉ cầm điều khiển từ xa, co một chân ngồi dựa, nhìn vào màn hình đen thui mà xuất thần.
"Anh đang nghĩ gì thế?" Cô nép vào lòng anh như chú chim nhỏ, nũng nịu dò xét sắc mặt.
Cô cũng biết tối nay tâm trí anh lơ đãng, nên càng phải nhân cơ hội này tìm cách níu giữ sự chú ý, đến cả sự dè dặt trong chuyện thân mật cũng chẳng quản nữa. Thấy anh "ừ" một tiếng, cô lập tức ngẩng lên tìm môi anh.
"Sao hôm nay baby không xem thi đấu Texas vậy?" Giọng mũi mềm mại, tự thấy đã đủ tinh tế chu đáo.
Trần Diệu không để lộ dấu vết, tránh đi nụ hôn ấy.
"Lấy cho anh một bộ bài." Anh nói.
Hoàng Tư Tình đành phải đi lấy. Trong nhà Trần Diệu quanh năm đều có sẵn rất nhiều bộ bài mới, lần đầu tiên cô phát hiện còn giật mình, cảm giác như cô bé Lọ Lem trong truyện cổ tích tình cờ nhìn thấy bí mật trong căn phòng khóa kín của Bluebeard. Trên đời này chẳng có hoàng tử hoàn mỹ, luôn ít nhiều vướng chút tật xấu chí mạng.
Sau này cô mới biết đó là sở thích cá nhân của anh. Anh thích Texas từ bé, từng có thời muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng chẳng rõ vì sao lại bỏ sớm. Cô cũng mới hiểu, Texas Hold"em nói là cờ bạc nhưng đúng hơn là thi đấu. Trong sòng bạc Macau, nhiều khi còn chẳng có bàn Texas, chỉ ở phòng VIP mới có. Mà cô hầu như chưa từng thấy Trần Diệu chơi với người khác, toàn là một mình xem lại băng thi đấu.
Cô bưng bài đến thì Trần Diệu đã ngồi sẵn bên bàn. Điện thoại đặt bên cạnh, trên màn hình dường như là phần mềm tính xác suất thắng chuyên nghiệp.
Cô đưa bài cho anh, động tác anh đón lấy giống hệt như cô chỉ là người chia bài. Hoàng Tư Tình vừa thất vọng thì thấy anh ra hiệu cho mình ngồi xuống đối diện.
Cũng may cô đã chuẩn bị sẵn, bày hai ly vang đỏ trên bàn. Uống vang đỏ, cùng anh chơi thú vui của anh, tình cảnh này thật thích hợp để khiến anh động lòng.
Nhưng anh trông chẳng có ý định chơi thật, mà chỉ tự mình xếp ra vài lá rồi phát cho cô.
Từ khi biết anh thích Texas, Hoàng Tư Tình đã ra sức học hỏi, thuật ngữ nào cũng thuộc nằm lòng. Vừa cầm bài liền muốn xem, Trần Diệu lại đưa tay giữ lại.
"Từ từ hãy nhìn." Anh chăm chú quan sát vẻ mặt cô, dưới ánh đèn, Hoàng Tư Tình bị ánh mắt ấy nhìn đến bối rối. Dù vốn dĩ rất tự tin với lớp trang điểm hẹn hò hôm nay, giờ phút này lại thấy hối hận vì vừa nãy không tranh thủ vào phòng tắm soi gương chỉnh sửa lại.
Sớm biết thì tuần trước đã không đi tiêm rồi.
"Được rồi." Trần Diệu buông tay. Hoàng Tư Tình cúi mắt nhìn bài, lại thấy anh đang chau mày nhìn mình.
"Sao vậy, baby?" Hoàng Tư Tình cố gắng trấn an, mở miệng hỏi.
"Không có gì." Trần Diệu nói: "Em xem đi."
Hoàng Tư Tình không hiểu, lại cúi đầu nhìn bài mình là AA. Bài chung trên bàn là 3-7-K. Cô biết mình đang nắm lớn nhất, cũng hiểu phải giấu đi, nên cong môi ra vẻ ranh mãnh, chỉ coi mình như một con hồ ly nhỏ.
"Baby phải cẩn thận đó nha." Cô thử trêu ghẹo anh. Nào ngờ lời còn chưa dứt, Trần Diệu đã thản nhiên mở miệng:
"Anh là AK."
"Hả?" Hoàng Tư Tình kinh ngạc, nhưng vẫn nhớ quản lý biểu cảm. Khi phản ứng kịp, cô vội vàng cười nói: "Vậy là chúng ta là bài oan gia rồi, baby."
"Suỵt." Trần Diệu ngăn cô tiếp tục nói lan man, mà chăm chú quan sát nét mặt cô. Ánh mắt dưới ánh đèn của anh thoáng mang theo vẻ chán đời, đây là lần đầu tiên Hoàng Tư Tình thấy anh như vậy, không khỏi ngạc nhiên. Cô vừa định mở miệng, Trần Diệu đã thu lại bài, lại phát cho cô hai lá mới.
Hoàng Tư Tình vừa muốn xem, anh lại đặt tay ngăn lại.
"Lần trước em nói muốn Buccellati phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!