Khương Lê Lê sau khi gặp bác sĩ tâm lý thì đi đến một cơ sở thẩm mỹ.
Cô đến để tiêm bổ sung thủy quang. Ở Australia cũng có không ít cơ sở thẩm mỹ, khi còn ở đó cô đã hoàn thành các liệu trình siết da sau giảm cân, nhan sắc mảnh mai da kề xương lúc ấy đã bắt đầu lộ rõ nét đẹp khác thường.
Lần này, bác sĩ cũng hết sức khuyên cô nên làm thêm phẫu thuật: "Cô Khương, nếu làm thêm nâng đường nét khuôn mặt và thu nhỏ trụ mũi, thật sự sẽ có hiệu ứng vẽ rồng điểm mắt."
Khương Lê Lê chỉ cười: "Tôi sắp đi đến nơi mà với dáng vẻ hiện tại đã là đủ rồi."
"Câu này nói lạ nhỉ, phụ nữ chúng ta sao lại chê mình quá đẹp được."
Có đấy. Khương Lê Lê khép mắt lại, thầm trả lời trong lòng.
Một màn ảo thuật tuyệt vời thật ra cũng giống như nấu nướng, hay như pha chế nước hoa, mọi thành phần đều phải điều chỉnh chính xác, không được mất cân bằng. Phép thuật của cô bây giờ, dáng vẻ này, chính là mức vừa vặn hoàn hảo.Gần đây Trần Diệu có chút thời gian rảnh.
Sau một năm về nước, công việc trong tay anh đã dần đi vào quỹ đạo. Anh thậm chí còn có thời gian bay về trường đại học dự một buổi họp lớp. Hai mươi bảy tuổi, vẫn còn ở cái tuổi miễn cưỡng tự nói mình u sầu, chưa đến lúc hoài niệm thời đại học. Phần lớn bạn học của anh vẫn còn dựa dẫm vào tiền nhà, đặc biệt là đám bạn ở Anh. Hai người bạn ngày trước từng rất có năng lực, một thì đang quản lý quỹ từ thiện của gia đình, một thì dứt khoát ra ngoài tự lập nghiệp.
Kinh tế càng ảm đạm, thế hệ trước lại càng không dám lui, bởi họ biết thế hệ trẻ khó mà gánh vác nổi. Huống hồ, ở nước ngoài, chuyện nhà tài phiệt làm việc đến tận những ngày cuối cùng của đời mình cũng là thường tình.
So với bọn họ, Trần Diệu lại may mắn hơn nhiều, vì thế anh cũng rất biết điều. Buổi họp lớp chưa kết thúc, anh đã chủ động thanh toán toàn bộ hóa đơn. Chuyến bay về nước còn chưa hạ cánh, anh đã căn dặn trợ lý: gạch bỏ hẳn "họp lớp đại học" khỏi lịch trình, ít nhất trong vòng năm năm tới không cần sắp xếp nữa.
Trong nước, đám bạn cùng thế hệ khá hơn một chút, nhưng cũng chẳng nhiều. Trần Diệu thì đi trước tất cả. Nghe khẩu khí của cha anh, mấy năm tới công việc sẽ lần lượt giao dần cho anh.
Vân Tập vốn là dự án anh từng "luyện tay", dĩ nhiên tình cảm lại càng khác biệt. Một người chị họ của anh cũng sống ở đây, lớn hơn anh chín tuổi, đã có một bé gái, tên Dương Dịch An, rất thông minh, vừa vào lớp bốn, ngày nào cũng gọi anh là cậu.
Lần này, anh cũng gặp được cô bé.
Khi ấy, Trần Diệu đang dẫn theo trợ lý, cùng người phụ trách Vân Tập bước ra khỏi hội sở. Sân sau của hội sở có cảnh quan tuyệt đẹp, được thiết kế bởi một nhà thiết kế từng đoạt giải thưởng lớn. Dù vượt ngân sách, nơi này cũng đã trở thành một trong những dấu ấn của Vân Tập. Khu thủy cảnh kết hợp với khu nghỉ ngơi vô cùng hài hòa. Trong lúc anh vừa đi vừa nói chuyện, từ xa đã thoáng thấy Dịch An đang ngồi bên một chiếc bàn tròn nhỏ trong khu nghỉ, đối diện một cô gái trẻ, trước mặt bày một bộ bài.
Anh đến gần thì đúng lúc cô gái kia thu bài lại, đứng dậy rời đi, khi lướt ngang qua, anh chỉ kịp thấy một gương mặt nghiêng tinh xảo.
"Cậu ơi." Dịch An lập tức đứng dậy, chạy ào về phía anh. Mẹ cô bé dạy con rất giỏi, miệng ngọt xớt, biết rõ phải thân thiết với ai. Ngay cả với cậu ruột, e rằng cũng chẳng nhiệt tình đến thế.
Trần Diệu dừng lại chờ cô bé, mỉm cười hỏi: "An An vừa chơi gì thế? Sao lại có bài vậy?"
"Không nói cho cậu."
"Thế thì để cậu mách mẹ nhé."
"Được rồi mà, nói cho cậu đây." Dịch An nhanh chóng đầu hàng: "Con tham gia lớp cờ vây mà, đánh cờ mãi chán chết, vừa hay chị Lê cũng biết chơi, nên dạy con trò này, vui hơn cờ vây nhiều. Không phải đánh bài đâu, cũng là một bộ môn thi đấu, gọi là Texas*."
*Texas (còn được gọi là Texas hold "em hoặc holdem) là một trong những biến thể phổ biến nhất của trò chơi bài Poker, trong đó mỗi người chơi được chia 2 lá bài riêng và sau đó kết hợp với 5 lá bài chung trên bàn chơi để tạo ra tổ hợp 5 lá mạnh nhất có thể. [Wikipedia]
Trợ lý của Trần Diệu bật cười.
Dịch An lập tức nhận ra, liền hỏi: "Cười gì thế?"
Cô bé nào biết, Trần Diệu cũng từng chơi Texas.
"Từ nay đừng chơi nữa." Trần Diệu liếc nhìn trợ lý một cái, xoa đầu Dịch An, nói: "Texas cũng là bài, chẳng có gì hay. Về đi, ngoan ngoãn luyện cờ vây đi."
Dịch An ngoan ngoãn dạ một tiếng, chỉ có thể quay về.
"Chẳng phải sân sau của hội sở chỉ có chủ hộ mới được vào sao?"
"Cả cư dân đều có thể vào hội sở, nhưng câu lạc bộ cờ vây thì chỉ chủ hộ mới được tham gia." Người phụ trách trả lời.
Trần Diệu hơi bất ngờ. Vì giá Vân Tập quá cao nên phần lớn chủ hộ đều là gia đình. Hiếm hoi mới có vài cá nhân độc thân thì cũng toàn là minh tinh. Cô gái kia còn rất trẻ, thật không ngờ cũng ở đây. Nhưng khi lên xe, anh cũng ném chuyện này ra sau đầu.Khương Lê Lê đứng trước cửa sổ sát đất, trong tay cầm đĩa salad yến mạch, vừa dùng nĩa gắp từng lá cải xoăn, vừa gọi điện cảm ơn chủ hộ.
"Chị Lư, cảm ơn chị nhé. Em đã dùng danh nghĩa của chị vào câu lạc bộ yoga ở hội sở rồi. Đừng khách sáo, chuyện em chuyển khoản là tất nhiên thôi, dù gì thì ở ngoài muốn làm thẻ ở các câu lạc bộ yoga cũng chẳng rẻ đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!