Chương 11: (Vô Đề)

Thực ra, từng có lần Đới An nói với cô rằng, bọn con gái ở SOHO đều giống nhau cả, khác biệt chỉ nằm ở khuôn mặt và thân hình. Tận sâu trong xương cốt, cũng chỉ là một đám con gái non nớt nửa vời. Nói là mưu mô toan tính thì chẳng bằng nói rằng các cô chỉ đang treo giá chờ người đến mua, một phân tiền một phân hàng. Trông thì có vẻ đầy tham vọng, nhưng thật ra chưa bao giờ có thể giành được điều gì tốt đẹp từ thế giới này.

"Bao nhiêu năm tôi ở SOHO, những cô gái tôi từng gặp đều na ná, đều mang cái cảm giác bị lựa chọn, chỉ có hai người là khác biệt. Một người là Dao Dao, hồi đó có một thiếu gia Internet theo đuổi cô ấy, rủ chúng tôi đi chơi. Công ty hắn vừa gọi được vốn, trực tiếp đưa cho cô ấy một túi tiền, cả trăm vạn, vậy mà đến liếc mắt cô ta cũng chẳng thèm."

"Có lẽ cô ấy chỉ là không thích tiền thôi." Khương Lệ Lệ mỉm cười hỏi: "Còn người kia thì sao?"

"Hồi đó, ngay cả tiền thuê nhà cô ta cũng phải chắt chiu từng tháng. Dao Dao là kiểu người có lòng kiêu ngạo, những thứ cô ta muốn đều quá cao, chỉ cần thấp hơn chút thôi thì đã thành rồi. Nhưng nếu là tôi, tôi cũng sẽ không cam tâm. Đẹp đến mức ấy, nếu không làm ra động tĩnh kinh thiên động địa thì thật sự đáng tiếc."

"Nhưng tôi thì chẳng đẹp được đến vậy." Khương Lệ Lệ cười nói.

Lời này vừa thốt ra, Đới An lập tức hiểu cô đã biết người còn lại mà mình nói đến là ai. Hai người nhìn nhau cười.

"Nhưng cô thông minh hơn cô ta." Đới An nói, gương mặt từng chỉnh sửa quá tay của cô lúc này lại lộ ra một vẻ chân thành hiếm hoi. Bất chợt, cô nghiêm túc dặn Khương Lệ Lệ: "Đừng có buông tha cho bọn họ, được không?"Ngày 17 tháng Ba, Khương Lệ Lệ dọn khỏi SOHO, chuyển đến khu biệt thự cao cấp đối diện. Thật ra, đã tiến vào được nơi này thì gần như chẳng còn bóng dáng người thường. Người có thể xuất hiện ở đây, tệ nhất cũng phải là mấy ngôi sao mạng đầu bảng. Cùng một mức giá, chung cư Giang Sơn Thịnh Cảnh đối diện xét về hiệu quả kinh tế còn đáng giá hơn. Nhưng Vân Tập có một điểm ưu việt tuyệt đối.

Đây là dự án của Trần Diệu, đến nay anh ta vẫn còn giữ một căn hộ ở đó.

Năm ngoái, thị trường bất động sản Thượng Hải từng bùng nổ một tin lớn: có một cô gái giả mạo thân phận, gây ra một phi vụ động trời. Cô ta thuê một căn hộ sang trọng bậc nhất, rồi giả làm chủ nhà, đem căn hộ đó rao bán, lừa được ý định đặt cọc của vô số người, số tiền lên đến hàng trăm triệu, sau đó bỏ trốn ra nước ngoài.

Có thể thấy, đằng sau mỗi căn hộ xa hoa đều bao phủ sự thần bí. Chẳng ai phân biệt nổi người sống trong đó rốt cuộc là chủ nhân thật sự hay chỉ là kẻ đi thuê.

Tất nhiên, tiền thuê nhà thì vẫn cứ cao đến mức cắt cổ.

Dịch vụ quản lý đẳng cấp khỏi bàn. Khi chuyển nhà xong, trời đã tối mịt. Căn hộ rộng thênh thang, sắc trắng vàng kim làm chủ, Khương Lệ Lệ bật hết đèn lên mà vẫn thấy một nỗi trống trải. Không thay quần áo, không đi giày, cô đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, cảnh sông chìm dần trong sắc hoàng hôn. Đôi chân đi tất giẫm trên sàn gỗ tếch, tựa hồ đang tự thương xót lấy bóng hình mình.

Cô đứng trước cửa sổ, uống cạn một ly rượu vang đỏ, nhấp từng ngụm nhỏ, trong lòng dâng lên cảm giác phấn khích như thú dữ trước cuộc đi săn.

Cô gọi điện cho quản lý dịch vụ. Ở đây có quản gia phục vụ 24/24, xưng hô cô là "Khương tiểu thư". Tiếng tăm của bất động sản Vân Tập ở Thượng Hải vốn đã đứng hàng đầu, có cầu tất có ứng. Bên ngoài còn lưu truyền một câu chuyện kinh điển: từng có một vị chủ hộ Vân Tập gặp trục trặc khi đưa đón ở sân bay, chỉ một cuộc gọi đến ban quản lý, ngay lập tức có chiếc xe Maserati chở cả chủ lẫn bạn đồng hành đến sân bay, không chậm trễ lấy một phút.

Đầu dây bên kia bắt máy, trước tiên xác nhận danh tính: "Xin chào, có phải là Khương Lê Lê tiểu thư không?"

"Đúng vậy, xin hãy giúp tôi mang đến một tấm bảng trắng." Cô Khương Lệ Lệ giờ đã biến thành "Khương Lê Lê".

"Vâng."

Nửa đêm mười hai giờ, bảng trắng được đưa tới. Có giá đỡ, y như loại dùng trong phòng họp, thậm chí còn chuẩn bị cả giẻ lau và phấn viết. Hai nhân viên mặc đồng phục đặt bảng ở đúng chỗ Khương Lê Lê chỉ định, không hỏi một lời, lặng lẽ rời đi.

Khương Lê Lê lôi ra một chiếc thùng.

Cô lấy ảnh từ trong thùng, ghim lên bảng, dùng sợi chỉ đỏ nối lại. Người đầu tiên tất nhiên là Trần Diệu. Trần Diệu cưỡi ngựa, Trần Diệu trượt tuyết, Trần Diệu khi còn học MBA* mặc áo hoodie, Trần Diệu khi dự tiệc bị một đám ông chủ lớn tuổi hơn vây quanh với vẻ đầy khí thế. Rồi từ anh ta kéo dần ra những mối liên hệ khác: bạn gái cũ, bạn bè, người thân, đồng nghiệp, cấp dưới.

*MBA: là viết tắt của Master of Business Administration, hay Thạc sĩ Quản trị Kinh doanh, là một chương trình đào tạo sau đại học cung cấp kiến thức chuyên sâu về kinh doanh, quản lý và kỹ năng lãnh đạo.

Năm ngoái Trần Diệu về nước, mang theo bằng MBA và Thạc sĩ Tài chính. Trần gia chỉ có một mình anh ta là con trai, tất nhiên lập tức bắt đầu bố trí kế thừa. Hai mươi bảy tuổi, khí chất đã trầm lắng hơn nhiều. Nửa năm trước khi về nước, hầu như không có thời gian yêu đương, những cô bạn gái lúc ấy đều vì thế mà chia tay. Đến nay khi mới vừa kịp thở, nghe nói đã hẹn hò đến người thứ ba.

Công ty bất động sản nhà họ Trần gọi là Vân Thịnh, một tập đoàn khổng lồ trong nước, tên lấy theo cha anh Trần Vân Sinh và họ Thịnh của mẹ.

Dù mấy năm nay bất động sản có phần ảm đạm, nhưng dẫu sao Vân Thịnh vẫn là Vân Thịnh, Trần Diệu vẫn là Trần Diệu, viên minh châu đáng giá nhất Thượng Hải. Huống hồ, anh còn cao lớn tuấn tú, cho dù không tính đến hào quang "thiếu gia siêu cấp", chỉ riêng gương mặt tuấn nhã sang quý ấy đã quá hoàn hảo để trở thành nam chính của một câu chuyện Lọ Lem.

Khương Lê Lê lật mặt sau của tấm bảng trắng lại, như mọi hậu trường sân khấu, đây chính là phía sau câu chuyện của cô. Căn hộ cô ở chẳng phải loại cao cấp nhất của Vân Tập, chỉ có thể coi là hạng trung, tiền thuê mỗi tháng tám vạn, tính ra một năm hơn chín trăm vạn. Quần áo, túi xách, trang sức, dĩ nhiên đều có thể thuê; xe cũng có thể thuê. Số tiền đi làm thêm ở Úc một năm, cộng với sổ tiết kiệm của mẹ, vừa khéo đủ cho cô chi tiêu trong một năm.

Cô vốn giỏi toán, khi tính xong, cũng không khỏi khẽ cười.

Lúc này Trần Diệu đang làm gì? Anh ta vốn không phải hạng ăn chơi, nhưng đàn ông ở vị trí của anh, ban đêm sẽ chẳng bao giờ cô quạnh.

Anh ta là chiến lợi phẩm tuyệt hảo. Kẻ săn đuổi quá nhiều, từ lâu đã giẫm nát hành tung của anh thành một mớ hỗn loạn, không còn dấu vết để lần theo. Bản thân anh trong những cuộc săn đuổi đó, hẳn cũng đã hiểu rõ vị trí của mình, trở nên dè dặt và lạnh nhạt, tràn đầy cảnh giác. Những chiêu trò thường thấy trên thị trường, chắc anh đều đã nhìn qua cả.

Trên đời này, luôn là kẻ tầm thường làm hỏng việc lớn.

Nhưng một buổi vũ hội huy hoàng, nếu thiếu người tham dự, thì lấy gì để tôn lên vẻ rực rỡ khi đoạt lấy ngôi đầu từ giữa vạn người ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!