Chương 9: (Vô Đề)

Sơn Ảnh Tịnh Thiên Lâu là trấn sơn chi bảo của Nguyệt Lộ sơn, là bảo bối do nhóm tiên sư tiền bối của Nguyệt Lộ trải qua ngàn khó vạn hiểm mới làm ra, mỗi một thế hệ tiến vào trong đó thí luyện cơ hồ là biểu tượng của Nguyệt Lộ sơn.

Liền cứ như vậy nát?

Bão Thúc chân nhân nhìn toàn thân tràn ngập bốn chữ to ' thường thường vô kỳ ' Lâm Kỳ, khó có thể tin y chính là chúa cứu thế trong tiên đoán.

Rõ ràng từ quẻ tượng suy đoán ra hẳn là Đỗ Thừa Ảnh! Nhưng sự thật ở trước mắt, sau khi Đỗ Thừa Ảnh tiến vào Sơn Ảnh Tịnh Thiên Lâu ngoài phun huyết đi ra thì không thu hoạch được gì, Lâm Kỳ lại mang ra linh thú ngàn năm không xuất thế.

Duyên Vũ khiếp sợ qua đi, dẫn đầu lộ ra vẻ vui mừng, "Lâm Kỳ! Ngươi ra rồi!"

Nàng ngước nhìn khiến ánh mắt Lâm Kỳ có điểm không quen.

Lâm Kỳ kỳ thật rất muốn xuống dưới, y đã nhẹ nhàng ấn Thủy Kỳ Lân vài cái ý bảo nó nằm sấp xuống, nhưng Thủy Kỳ Lân lúc này cứ như là mất đi linh tính, vẫn cao ngạo đứng thẳng, ánh mắt bễ nghễ nhìn mọi người dưới chân, hận không thể lại hừ hai tiếng, người trong lòng chủ nhân nó chính là lợi hại như vậy!

Lâm Kỳ ngượng ngùng nói, "Thủy Kỳ Lân mang theo ta chạy vài vòng, cho nên ra chậm hơn một chút."

Y nói vân đạm phong khinh, Duyên Vũ lại nhịn không được kinh hỉ mà kêu một tiếng, "Lâm Kỳ, ngươi là như thế nào tìm được Thủy Kỳ Lân? Còn có..." Ánh mắt Duyên Vũ dừng ở linh điệp phía trên nhiều hơn, thần sắc lộ ra vẻ đáng tiếc, "Nhiều linh điệp như vậy." Triều sinh mộ tử*, thật là đáng tiếc.

*Sáng sinh chiều chết: ngày nay cũng mô tả cuộc sống ngắn ngủi của sự vật.

Khi linh điệp kia của nàng chết đi, nàng giống như chính mình trải qua một lần sinh tử, theo linh điệp trôi đi, tu vi cũng lên cao một tầng, nhưng nếu cho nàng chọn, nàng tình nguyện chọn linh điệp kia không biến mất.

"Nói ra thì dài lắm, đánh bậy đánh bạ chạm vào vận khí đi." Lâm Kỳ cũng rất khó giải thích cho mọi người cái gì gọi là hào quang nam chủ, sắc mặt có chút đỏ lên, cảm giác giống như trộm được kịch bản nam chủ nào đó.

Bão Thúc chân nhân thần sắc phức tạp mà nhìn về phía Lâm Kỳ, hắn nhìn thế nào cũng đều nhìn không ra trên người Lâm Kỳ có bất kì dấu hiệu gì có thể cứu vớt thương sinh, hắn nghiêm túc nói với Lâm Kỳ, "Ngươi xuống đây, ta có lời muốn hỏi ngươi."

Lâm Kỳ cũng rất muốn xuống, nhưng Thủy Kỳ Lân sừng sững như núi, y không có năng lực nhảy xuống, trong lúc tiến thoái lưỡng nan, Thủy Kỳ Lân dường như rốt cuộc thông suốt, chậm rãi cúi người nằm sấp xuống, Lâm Kỳ nhẹ nhàng thở ra, thuận thế từ trên lông Thủy Kỳ Lân trượt xuống, không tự chủ được mà còn sờ soạng một phen.

Hơi thở ấp áp bên người cũng gắt gao đi theo phía sau y, vô hình cho Lâm Kỳ cảm giác an toàn.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Lâm Kỳ đã dần hình thành thói quen có Đỗ Thừa Ảnh làm bạn.

Ở trước mắt bao người, Bão Thúc kêu đi Lâm Kỳ, bởi vì Thủy Kỳ Lân cũng bước từng bước ưu nhã đuổi kịp, Duyên Vũ không nói gì, có Thủy Kỳ Lân ở đó, không cần lo Bão Thúc sẽ làm khó Lâm Kỳ.

Thủy Kỳ Lân a, linh thú trong truyền thuyết, Duyên Vũ chỉ gặp qua một lần trong bức hoạ của tiên nhân Nguyệt Lộ sơn, miêu tả cũng không rõ ràng, nhưng khi linh khí và khí thế ập đến trước mặt, nàng sẽ không nhận sai.

Không nghĩ tới Lâm Kỳ còn có vận may như vậy, tuy rằng Duyên Vũ cùng Bão Thúc không giao thiệp với nhau, xem xét chuyện này của Lâm Kỳ, ý của nàng cùng Bão Thúc cũng không sai biệt lắm, Lâm Kỳ không giống như có cơ duyên như vậy.

Mãi khi đến chỗ không người, Bão Thúc chân nhân mới quay mặt lại, kỳ thật hắn rất anh tuấn, tu chân không có năm tháng, khuôn mặt vẫn luôn ở bộ dáng thanh niên tuấn mỹ, chỉ là do lúc nào cũng cau mày, trên mặt luôn có nét tối tăm không bỏ đi được, giờ phút này lúc đối mặt với Lâm Kỳ, chưa nói tới vẻ mặt ôn hoà, cũng không có nét chán ghét, chỉ là sự lãnh đạm thật sự bình thường.

Bão Thúc đánh giá trên dưới Lâm Kỳ một phen, Lâm Kỳ ngoan ngoãn đứng, tùy ý hắn xem.

Bão Thúc cau mày, chậm rãi nói, "Trong nhà có mấy người?"

Lâm Kỳ, "..." Biểu tình nghiêm túc như vậy còn tưởng rằng muốn tham thảo đại đạo.

Lâm Kỳ nghiêm túc hồi tưởng một chút, thành thật nói, "Tính huynh đệ tỷ muội trên dưới tất cả mười hai người."

Bão Thúc, "..." Không đúng, trên quẻ tượng rõ ràng nói mệnh y định sẵn là thiên sát cô tinh.

Bão Thúc chưa từ bỏ ý định nói, "Ngươi xác định bọn họ là cha mẹ ruột của ngươi?"

Lâm Kỳ, "... Chắc chắn rồi." Giả thiết là như thế này không sai.

Ánh mắt Bão Thúc lại lần nữa dừng ở trên người Lâm Kỳ, một tấc một tấc mà xem kỹ Lâm Kỳ, từ tóc của y cho đến lòng bàn chân, hắn xem đến quá mức chuyên chú, bất thình lình trên đùi bỗng nhiên chợt lạnh.

"Vô Hạ!" Lâm Kỳ vội quát nói, "Nhả ra!"

Bão Thúc mặt vô biểu tình mà đối diện đôi mắt dữ tợn của Thủy Kỳ Lân, Thủy Kỳ Lân nhe hàm răng sắc nhọn, cái mũi vừa nhăn, chòm râu đầy sát khí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!