Chương 8: (Vô Đề)

Thời điểm Lâm Kỳ đi học không có nhiều bạn bè, y thường nói chuyện và cho những con vật nhỏ gặp trên đường ăn, bất quá cũng không dám chạm vào chúng.

Y sợ chạm tay vào liền nhịn không được đem chúng nó về nhà, y vẫn luôn sống một mình không thể chăm sóc tốt cho chúng nên chỉ cần nhìn chúng từ xa là y đã mãn nguyện rồi.

Lâm Kỳ nhìn đôi mắt to rưng rưng nước mắt của Thủy Kỳ Lân, tưởng tượng đến việc Thủy Kỳ Lân sẽ trở lên trụi lủi, thật sự không đành lòng, nhỏ giọng nói, "Kỳ thật ta dị ứng cũng không nghiêm trọng đến vậy."

Đỗ Thừa Ảnh khẽ cười, hắn đã sớm nhìn thấu Lâm Kỳ rất thích Thủy Kỳ Lân, kiếp trước Lâm Kỳ thường xuyên dùng cái loại ánh mắt khát vọng lại thẫn thờ nhìn Thủy Kỳ Lân phát ngốc, Lâm Kỳ hẳn là cũng hy vọng có được linh thú của chính mình, hoặc là nói Thủy Kỳ Lân vốn dĩ nên thuộc về Lâm Kỳ.

Lúc ấy hơi thở của hắn thoi thóp, là Lâm Kỳ kéo hắn từ trong hồ bò lên trên bờ, tìm được Thủy Kỳ Lân cứu hắn một mạng, rõ ràng là Lâm Kỳ tìm được Thủy Kỳ Lân trước, Thủy Kỳ Lân lại nhận hắn làm chủ nhân.

Thủy Kỳ Lân có thể kết nối âm dương, cho nên sau khi Đỗ Thừa Ảnh trọng sinh, Thủy Kỳ Lân lập tức liền rời Sơn Ảnh Tịnh Thiên Lâu tìm Đỗ Thừa Ảnh.

Làm lại một lần, Đỗ Thừa Ảnh muốn đền bù những tiếc nuối của Lâm Kỳ, tư chất tầm thường thì sao, hắn chính là muốn cho tất cả mọi người ghen tị với Lâm Kỳ, sùng bái y.

Lâm Kỳ nói bản thân có tật xấu dị ứng lông thú, kỳ thật chính là muốn đem Thủy Kỳ Lân lần nữa nhường cho hắn, sư huynh của hắn luôn vì người khác mà suy xét rất nhiều, lại thường xuyên quên mất chính mình.

"Vậy thu nó đi." Đỗ Thừa Ảnh nhàn nhạt nói.

Thủy Kỳ Lân thoát khỏi nguy cơ trụi lông, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, lại rèn sắt khi còn nóng mềm mại " meo " một tiếng, đối với Lâm Kỳ cúi đầu, dựa vào sừng chính mình.

Lâm Kỳ dở khóc dở cười, Thủy Kỳ Lân vì cái gì lại học tiếng mèo kêu.

Lâm Kỳ nhìn sừng kỳ lân trong suốt như pha lê trước mặt, do dự một chút, nhẹ giọng nói, "Sư huynh, kỳ thật ta cảm thấy Thủy Kỳ Lân cùng sư huynh càng tương thích."

Thủy Kỳ Lân nghĩ thầm thật ra Lâm Kỳ nói đúng, nó cùng chủ nhân là trời sinh một đôi, chủ nhân trải qua sinh tử là ứng cử viên sáng giá nhất chấp chưởng âm dương, bất quá Đỗ Thừa Ảnh kêu nó hướng Lâm Kỳ " nhận chủ ", nó liền nhận, dù sao nó cùng chủ nhân hồn phách đã sớm ràng buộc cùng nhau.

"Ta cảm thấy ngươi cùng nó thích hợp nhất bất quá," Đỗ Thừa Ảnh ngữ khí bình tĩnh mà kiên định nói, "Các ngươi đều rất trắng."

Lâm Kỳ, "..." Này là loại lý do gì?

Thủy Kỳ Lân, "..." Nó về sau thành niên là màu đen! Thuần đen! Sừng là vàng! Vàng ròng!

Dưới sự kiên trì của Đỗ Thừa Ảnh, Lâm Kỳ không còn lựa chọn nào khác, duỗi tay khẽ chạm chạm vào sừng Thủy Kỳ Lân, Thủy Kỳ Lân nức nở một tiếng, lấy sừng cọ cọ lòng bản tay mềm mại của Lâm Kỳ.

Ánh mắt sắc như tên của Đỗ Thừa Ảnh bắn về phía Thủy Kỳ Lân, Thủy Kỳ Lân tức khắc cứng lại, nó thiếu chút nữa đã quên, chủ nhân nói nó không được làm ra vẻ.

"Ngồi lên đi," Đỗ Thừa Ảnh nói, ánh mắt nhìn phía dãy núi trập trùng, " Đi xem một chút."

Thủy Kỳ Lân ngoan ngoãn thu mình lại, không ai để ý tiếng kêu meo meo khe khẽ của nó, tấm lưng cường tráng vạm vỡ ẩn dưới lớp lông trắng mịn, rất là uy vũ.

Lâm Kỳ nóng lòng muốn thử, lòng bàn tay dịch xuống dưới, thật cẩn thận xoa xoa đỉnh đầu Thủy Kỳ Lân.

!!!

Thật mềm! Rất bông xù!

Quá dễ sờ!

Nội tâm Lâm Kỳ kích động mà thét chói tai, gương mặt không khống chế được mà hơi phiếm hồng, trong ánh mắt bốc lên ánh sáng khiến Đỗ Thừa Ảnh không khỏi đối với Thủy Kỳ Lân sinh ra nhè nhẹ ghen tỵ.

Khi nào Lâm Kỳ mới có thể nhìn hắn bằng ánh mắt yêu thích như vậy?

"Ngồi lên trên thử xem." Đỗ Thừa Ảnh thấp giọng nói, Lâm Kỳ đã trầm mê trong lông tóc mềm mại không thể tự kềm chế, mê muội cùng Đỗ Thừa Ảnh trèo lên lưng Thủy Kỳ Lân, ngồi xuống trên người Thủy Kỳ Lân, Lâm Kỳ liền hận không thể nằm sấp cả người xuống, toàn thân đều vùi vào lông Thủy Kỳ Lân.

Sao có thể thoải mái như vậy, so với lưng Thủy Kỳ Lân, chiếc giường mềm mại trong động của y chẳng là gì, ấm áp mềm mại, giống như ánh mặt trời đã thành hình khiến người ta nhìn không được muốn lại gần, muốn dùng gương mặt xoa nhẹ lên bộ lông của nó, ngửi một ngụm thật sâu.

Lâm Kỳ khắc chế bản thân quá mức hưng phấn xúc động, nhẹ nhàng vuốt ve Thủy Kỳ Lân hai lần.

Thủy Kỳ Lân hai chân duỗi thẳng, hai mắt trợn lên, Lâm Kỳ bắt lấy lông Thủy Kỳ Lân kinh hô một tiếng, phát giác bản thân hơi dùng sức, lập tức nói, " Ngươi không sao chứ? Có làm đau ngươi không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!