Chương 4: (Vô Đề)

Trận chiến thu đồ đệ này cuối cùng vì sự xuất hiện của Duyên Vũ chân nhân mà kết thúc.

Duyên Vũ phát hiện Bão Thúc không trở lại, đoán được Bão Thúc lại đi tìm Đỗ Thừa Ảnh gây phiền toái, vì thế quay lại hỗ trợ.

Nàng ở Nguyệt Lộ sơn không chỉ là nữ chủ duy nhất, mà còn là đại diện cho sức chiến đấu mạnh nhất, một khi nàng ra tay hoà giải, dù có là Bão Thúc chân nhân cũng chỉ có thể nhượng bộ, hừ lạnh vài tiếng, lưu lại một câu 'chờ xem' liền rời đi.

Đỗ Thừa Ảnh sắc mặt tái nhợt giãy giụa đứng dậy, đối với Duyên Vũ chân nhân mặt đầy lo lắng nói, "Đa tạ chân nhân tương trợ".

Duyên Vũ thở dài, nàng cũng không biết Bão Thúc vì cái gì luôn nhằm vào tiểu bối Đỗ Thừa Ảnh này, mà nàng lại rất thưởng thức nhân tài mới xuất hiện này, liền nói với Đỗ Thừa Ảnh, "Ta chỉ giúp ngươi nhất thời, không giúp ngươi được một đời".

Đỗ Thừa Ảnh bình tĩnh nói, "Đệ tử minh bạch".

Duyên Vũ nhìn thoáng qua Lâm Kỳ đang đỡ Đỗ Thừa Ảnh:"Di, ngươi là người Hoa Nguyên Lâm thị đi".

Lâm Kỳ cung kính nói:"Nhãn lực chân nhân thật tốt, đệ tử Lâm Kỳ bái kiến chân nhân".

Duyên Vũ cười sang sảng, "Không phải ta nhãn lực tốt, mà là ta mũi thính. Người Hoa Nguyên Lâm thị các ngươi trên người đều có mùi lạ".

Da đầu Lâm Kỳ căng ra, thầm nghĩ y như thế nào không nhớ có cái giả thiết này.

Đỗ Thừa Ảnh ở trong lòng âm thầm gật đầu, trên người Lâm Kỳ có một mùi thơm nhàn nhạt, mỗi lần hắn ngửi được đều sẽ cảm thấy an thần thảnh thơi.

Một hồi thu đồ đệ phong ba như vậy liềm kết thúc, Đỗ Thừa Ảnh gửi những đệ tử thất bại xuống núi, mặt xin lỗi, hy vọng rằng những đệ tử thất bại ngàn vạn không cần đem việc này truyền ra ngoài.

Những đệ tử không được chọn đã bị Bão Thúc nhục nhã, lại tận mắt nhìn thấy Bão Thúc không hề có lý mà đoạt người đả thương người, hơn nữa Đỗ Thừa Ảnh phong độ nhiếp người, các đệ tử ngoài mặt đáp ứng, nội tâm lại đối với Bão Thúc chân nhân cảm thấy khó chịu.

Đỗ Thừa Ảnh vừa lòng nhìn mọi người xuống núi, quay lại đón Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ cuối cùng vẫn giống như cốt truyện gốc bái Tán Nguyệt chân nhân làm thầy, sống trên cùng một ngọn núi với Đỗ Thừa Ảnh.

Kiếp trước khi Đỗ Thừa Ảnh làm đệ tử của Bão Thúc, nơi hắn ở cực kỳ đơn sơ, đồ vật được thêm vào cũng là Lâm Kỳ mang cho hắn từng chút một.

Khi Lâm Kỳ nhìn thấy động phủ hoa lệ như cung điện trước mắt không khỏi há hốc miệng.

Đỗ Thừa Ảnh ôn hoà nói, "Sư phụ bận rộn công việc, quanh năm không ở trên núi, các huynh đệ đều tự lo chuyện của mình. Cái này là ta chuẩn bị cho ngươi, đệ đệ."

Người từng được hắn gọi là sư huynh giờ biến thành sư đệ, Đỗ Thừa Ảnh cảm thấy mới lạ đồng thời cũng vui mừng vì đến lượt hắn che chở Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ: "..." Viên đạn bọc đường này cũng không thể hạ gục một thanh niên giỏi giang, yêu nghề và chăm chỉ.

Tán Nguyệt không thích quản sự, đồ đệ của hắn độ tự do cũng rất cao, mỗi người đều có động phủ riêng không theo khuôn mẫu nào.

Chính là trên đỉnh núi tu tiên lại có một cung điện như vậy cũng có chút thái quá đi!

Lâm Kỳ không chút nghi ngờ, hang động tráng lệ trước mắt nếu đặt trong thế giới hiện đại đều thu phí tham quan, vé vào cửa không dưới hai trăm, sẽ không giảm giá vào các ngày lễ theo luật định cũng như kỳ nghỉ đông hè.

"Sư đệ không thích sao?" Đỗ Thừa Ảnh nhìn Lâm Kỳ không có chút vui mừng nào, thầm mắng chính mình quá bất cẩn, sư huynh là loại người ham muốn vinh hoa phú quý sao? E rằng thô tục như vậy là làm hoen ố sư huynh cao quý, chọc sư huynh không vui.

Lâm Kỳ vẻ mặt phức tạp nói: "Đỗ sư... huynh, phiền ngươi lo lắng rồi."

Thật không nhìn ra Đỗ Thừa Ảnh là một kiến trúc sư giỏi.

Đỗ Thừa Ảnh ảo não nói: "Sư đệ không thích, ta liền phá nó, không cần miễn cưỡng."

Phá.... phá....

Lâm Kỳ cảm thấy kiến trúc tinh xảo hoa lệ như vậy bị phá đi có chút đáng tiếc, vì thế vội vàng nói, "Khá tốt, ta liền ở chỗ này, đa tạ sư huynh."

Đỗ Thừa Ảnh theo dõi sự thay đổi thái độ của Lâm Kỳ, nghĩ rằng Lâm Kỳ vẫn luôn ân cần như vậy, tình nguyện bản thân chịu ủy khuất cũng không muốn làm khó người khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!