Editor: Dưa Hấu Chấm Muối
________________________
Khoảnh khắc khiến Lâm Kỳ thật sự bật cười là khi hết tiết tự học buổi tối, Cát Kiến Quân nhìn thấy y và Mạnh Huy đi ra cùng nhau, nó chạy trối chết còn nhanh hơn cả thỏ, cái đầu vàng khè rối bù trong gió.
Lâm Kỳ nhìn Cát Kiến Quân vắt chân lên cổ mà chạy, cười vui vẻ đến híp cả mắt.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Huy thấy Lâm Kỳ cười như vậy, niềm vui thuần khiết đó là thứ hắn chưa bao giờ nhìn thấy ở Lâm Kỳ kiếp trước.
Ngay cả khi công ty mà hai người hùn vốn được niêm yết trên sàn chứng khoán, Lâm Kỳ cũng chỉ cong môi cười nhẹ, nâng ly rượu, trang trọng nói một từ "Cheers" với hắn.
Mạnh Huy nhìn Lâm Kỳ đang cười đến sắp không cầm nổi cặp sách trước mặt, thầm nghĩ kiếp trước mình đúng là thất bại tột độ........
"Cốc cốc" Cửa phòng vang lên tiếng gõ, Lâm Kỳ ngoảnh đầu lại, Lâm Nguyệt Nga đã đẩy cửa bước vào, sắc mặt khá là nghiêm túc: "Kỳ Kỳ, mẹ có chuyện muốn nói với con."
"Mẹ nói đi ạ." Lâm Kỳ vội đặt cây bút trong tay xuống, xoay người ngồi ngay ngắn nhìn Lâm Nguyệt Nga. Bây giờ y đã học được cách làm con, hoàn toàn nhập vai vào nhân vật, lúc gọi mẹ cũng không mất tự nhiên nữa.
Cậu con trai ngoan ngoãn nghe lời vẫn luôn là niềm tự hào lớn nhất của Lâm Nguyệt Nga. Cô làm nhân viên bán hàng ở một trung tâm thương mại, ca ngày ca đêm đổi nhau liên tục, cho nên không có nhiều thời gian chăm sóc cho Lâm Kỳ. May mắn thay, Lâm Kỳ vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, cả trong sinh hoạt hay học tập đều hiếm khi để Lâm Nguyệt Nga nhọc lòng.
"Kỳ Kỳ, con nói thật cho mẹ biết, có phải dạo này con giao du với bạn xấu không?" Lâm Nguyệt Nga thấp thỏm hỏi.
Lâm Kỳ hơi mở to mắt.
Lâm Nguyệt Nga vừa thấy phản ứng của y, lòng cô lập tức trầm xuống, u ám nói: "Con lập tức tuyệt giao với thằng bé đó đi."
Nếu là con trai, Lâm Kỳ chắc chắn 100% Lâm Nguyệt Nga đang nói tới Mạnh Huy.
Mạnh Huy của tuổi này hẳn là giai đoạn đang lang bạt khắp phố thu phí bảo kê, sau khi sống lại thì hắn đã ngoan ngoãn đi học được một tháng rồi. Cho dù không tính là một học sinh ngoan, nhưng cũng đâu đến nỗi hư hỏng.
Nhưng đúng là có đôi khi hư thật. Lâm Kỳ nghĩ tới Mạnh Huy thường xuyên trêu chọc mình thì tức đến ngứa răng. Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Kỳ nói: "Con đâu có giao du với bạn xấu đâu ạ."
"Cô Triệu trên tầng trên nhìn thấy mấy lần rồi, con hay về nhà với một thằng bé trông du côn du đãng lắm, có phải vậy không?" Lâm Nguyệt Nga gấp gáp nói, "Tóc thì ngắn cũn như tội phạm lao động cải tạo ấy, con nói thật đi, có phải nó từng vào trại cải tạo vị thành niên không?"
Lâm Kỳ: Phụt, muốn cười quá.
"Mẹ, thật sự không phải đâu." Lâm Kỳ bất đắc dĩ nói: "Đó là bạn học mới tới lớp con, thầy Trương bảo con làm lớp trưởng thì nên giúp đỡ bạn ấy, về nhà cũng tiện đường, cho nên bọn con thân hơn chút thôi."
Lâm Nguyệt Nga vẫn không yên tâm lắm: "Đằng nào cũng đến tận cửa nhà rồi, có dịp thì con mời bạn ấy lên nhà cho mẹ gặp một lần, trước đây mẹ chưa từng thấy con có bạn bè gì."
Sắc mặt Lâm Kỳ ảm đạm đi. Tuy lời Lâm Nguyệt Nga là lời quan tâm tới con, nhưng thực ra chính cô còn không lo nổi cho mình, cô hoàn toàn không biết gì về chuyện học hành và bạn bè của con, thậm chí còn chẳng phát hiện ra cặp của con mình đã hỏng từ lâu.
Kể từ khi cha dượng bỏ nhà đi một tháng trước, gã không sống ở nhà nữa, thỉnh thoảng có về thì cũng đập đồ đánh vợ rồi lấy tiền đi. Lâm Nguyệt Nga luôn âm thầm lau nước mắt. Lâm Kỳ muốn an ủi cô, nhưng không biết mở lời thế nào: "Vâng, có dịp con sẽ mời bạn ấy tới."
"Ngoan." Sắc mặt Lâm Nguyệt Nga dịu đi: "Mẹ đi làm ca đêm, con làm bài tập xong thì ngủ sớm đi nhé, nhớ đóng hết cửa vào."
Lâm Kỳ "Vâng" một tiếng, nhìn theo Lâm Nguyệt Nga ra khỏi cửa.
Dù mới chỉ gần 40 tuổi, thế nhưng tóc bạc đã đan xen trên mái đầu, năm tháng chưa bao giờ đối xử tốt với người phụ nữ ấy. Lâm Kỳ thở dài.
"Hệ thống, tôi có thể thay đổi số phận của Lâm Nguyệt Nga không?" Lâm Kỳ nhỏ giọng hỏi.
Hệ thống không để ý tới y.
Lâm Kỳ duỗi tay kéo công tắc đèn, bỗng nhiên muốn cười nhạo chính mình. Tại thế giới này, ngay cả số phận của chính mình y còn không thể khống chế được, sao có thể nói muốn thay đổi số phận cho người khác đây?
......
Giữa tiếng ve kêu đêm hè, những sạp hàng rong lại xuất hiện hai bên con đường trường, chờ đám học sinh tan giờ học đêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!