Chương 20: (Vô Đề)

Edit: Yuan212(tên có thể sẽ đổi sau:v)

Người hại chết em thụ lộ diện😗

Đỗ Thừa Ảnh cùng Lâm Kỳ nói nửa ngày nói, thái độ tùy tiện, nhìn đám giao nhân hồi lâu, giao nhân bị đóng băng ba ngày ba đêm, khi lần nữa nhìn thấy Đỗ Thừa Ảnh vô cùng sợ hãi, Đỗ Thừa Ảnh càng vân đạm phong khinh, bọn họ liền càng sợ kết cục tiếp theo.

Lâm Kỳ cũng nhìn ra Đỗ Thừa Ảnh cố ý đe dọa, bất động thanh sắc phối hợp với hắn, Thủy Kỳ Lân ăn ý dùng đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm giao nhân bị đóng băng, lười nhác ngáp một cái, lộ ra miệng răng sắc nhọn.

Sau khi thấy họ sợ hãi đủ rồi, Đỗ Thừa Ảnh rốt cuộc quay mặt đi, lạnh lùng nhìn đám giao nhân kia, chậm rãi nói, "Ta chỉ cho các ngươi một cơ hội."

Nhóm giao nhân đã sớm bị dọa thành nhát gan, trong ánh mắt đều lộ ra chút ngoan ngoãn.

" Là ai sai các ngươi?" Đỗ Thừa Ảnh lạnh lùng nói.

Lâm Kỳ có chút kinh ngạc, y vốn tưởng rằng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, sao giờ còn có người sai khiến? Y nghi hoặc nhìn về phía đám giao nhân bị đóng băng, giao nhân trong mắt tất cả đều lộ ra vẻ kinh hoảng vì bị bại lộ.

Thật là một nhóm sinh vật không thích hợp để làm chuyện xấu.

Thủy Kỳ Lân há mồm hít một phần hoàng tuyền chi khí vào trong bụng, lớp băng bao trùm trên người đám giao nhân dần tan chảy. Tộc giao nhân là tộc cực kỳ đoàn kết, họ run rẩy nắm tay nhau, ánh mắt sợ hãi nhìn Đỗ Thừa Ảnh.

"Không nói?" Đỗ Thừa Ảnh nghiêng đầu hướng Lâm Kỳ nói, "Sư huynh, tránh đi trước."

Lâm Kỳ phối hợp nói, "Được, đừng làm quá bẩn."

"Ta, ta, ta nói, nói, nói..." Trong đám giao nhân, giao nhân lùn mà Lâm Kỳ thấy quen mắt khẩn trương mở miệng, nói một chữ trong miệng liền có một ít khí trắng bay ra, hiển nhiên là bị đông lạnh sắp hỏng rồi.

Nguyệt Đinh hít mấy hơi, khuôn mặt tuấn tú đông cứng thành trắng xanh như thây ma, khảm một đôi mắt đen, u oán giống như nữ quỷ, "Là, là một cái tu, tu sĩ, nói, nói lạc hà, ở, ở trên người hắn, hắn..."

Lâm Kỳ sững sờ.

Đỗ Thừa Ảnh tựa như đã đoán được trước, "Tu sĩ thế nào?"

Nguyệt Đinh lại hít vào một hơi, hàn khí giảm đi mấy phần, nói cũng lưu loát, "Tu sĩ kia thay hình đổi dạng, không có gì đặc biệt."

Cái chết của Lâm Kỳ vẫn luôn là tâm bệnh của Đỗ Thừa Ảnh, kiếp trước hắn từng hoài nghi là Bão Thúc chân nhân, không ngần ngại dùng khổ hình ép hỏi Bão Thúc, Bão Thúc thừa nhận vẫn luôn âm thầm nhìn chằm chằm Đỗ Thừa Ảnh, vì rèn luyện hắn mà làm không ít động tác nhỏ, nhưng lại không có lý do gì để giết hại Lâm Kỳ.

Tàn sát đồng môn là trọng tội, Bão Thúc lấy lời tiên sư nói làm khuôn vàng thước ngọc tuân thủ, trong xương cốt theo khuôn phép cũ, thật sự không giống sẽ vi phạm quy củ của môn phái.

Thủy Kỳ Lân chở Lâm Kỳ cùng Đỗ Thừa Ảnh rời đi, Đỗ Thừa Ảnh trầm mặc không nói ngồi ở phía sau Lâm Kỳ, cầm chặt tay Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, y rất muốn nói cho Đỗ Thừa Ảnh biết, điều này không có ý nghĩa, kể cả bắt được hung thủ cũng vô dụng, y chỉ là một nhân vật được sắp đặt mà thôi.

Bầu không khí vui vẻ ngọt ngào đột nhiên bị phủ một bóng mờ.

"Sư huynh yên tâm," Đỗ Thừa Ảnh cúi đầu, đem cằm gác trên vai Lâm Kỳ, "Ta sẽ không để bất luận kẻ nào làm tổn thương ngươi."

Lâm Kỳ rầu rĩ ' ừm ' một tiếng.

Đỗ Thừa Ảnh ôm chặt lấy y, dùng khuôn mặt vuốt ve sườn mặt y, "Đừng lo lắng, cười lên một chút nào."

Lâm Kỳ miễn cưỡng cười một chút, Đỗ Thừa Ảnh ngưng mắt nhìn bộ dạng mặt ủ mày chau của y, nhẹ giọng nói, "Ngươi có phải... Biết là ai hay không?"

Dù biết cũng vô ích, Lâm Kỳ vẫn giao ra manh mối y nhận thấy được ở kiếp trước, "Trên người người nọ có mùi đan hương nồng nặc."

Đỗ Thừa Ảnh quyết đoán nói, "Đó không phải là Bão Thúc."

"Ta cũng cảm thấy không phải Bão Thúc chân nhân," Lâm Kỳ nói, "Đan hương cực kỳ nồng đậm trên người, như là cố ý."

Lâm Kỳ tính tình nhu hòa, chưa bao giờ có ác ý, là người nào xuất phát từ mục đích gì lại muốn giết hại Lâm Kỳ, Đỗ Thừa Ảnh nghĩ trăm lần cũng không ra, không có động cơ, hắn giống ruồi nhặng không đầu đem từng đối tượng tình nghi tra tấn từ trong ra ngoài một lần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!