Xuyên qua ngọn lửa đen kịt che khuất tầm mắt, Đỗ Thừa Ảnh thấy được sự yên bình đã lâu hắn không cảm nhận được.
Lâm Kỳ đã chết.
Một người sống sờ sờ, tối hôm trước ôm rượu do chính tay hắn nấu, mỉm cười cụng ly với hắn, Đỗ Thừa Ảnh cười nhìn mặt y đỏ bừng khi say, trong lòng là một mảnh nhu tình: Sư huynh, đợi ta tìm được một nửa còn lại của món đồ đó trở về, trao lại ngươi như một minh chứng cho tấm lòng của ta có được không?
Nhưng khi quay lại, hắn chỉ kịp gặp Lâm Kỳ lần cuối.
Khuôn mặt xanh xao đã mất đi sức sống nhưng vẫn mỉm cười với hắn. Đôi mắt luôn toả ra ánh sáng ấm áp không rời giờ mất đi tiêu cự mà nhìn hắn, lẩm bẩm:
- -"Sư đệ.......... Ta nhìn thấy đoá hoa phù dung nhỏ dưới chân núi lại........ nở....."
Thứ duy nhất hắn quyến luyến, liền ngay cả lời yêu thương tha thiết cũng chưa kịp nói ra cứ như vậy nhắm mắt lại trước mặt hắn.
Vạn niệm câu hôi, đạp đất thành ma.*
*Bạn nào biết câu này dịch thành gì thì sửa dùm mình nha😢,。
Đỗ Thừa Ảnh cố gắng đè nén ký ức kiếp trước trong đầu, nhưng khi thực sự gặp lại Lâm Kỳ, hắn vẫn không thể kiềm chế được tâm trang rối bời của mình.
Khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi mắt đặc biệt trong sáng, y nhìn Đỗ Thừa Ảnh có chút bối rối, đôi mắt này không biết người trước mắt đã từng đi qua bích lạc hoàng tuyền yêu thương y sâu sắc đến mức nào, mạch lạc sạch sẽ, làm tâm Đỗ Thừa Ảnh đau đớn, hắn tiếp tục nở nụ cười miễn cưỡng: "Ta là đệ tử Nguyệt Lộ sơn, ta ở đây nghênh đón các đồng đạo hôm nay lên núi."
Lâm Kỳ nghĩ thầm này không đúng a, y cho dù nhớ không rõ lắm, cũng vẫn nhớ rõ y cùng Đỗ Thừa Ảnh là cùng nhau lên núi bái sư.
Tại sao Đỗ Thừa Ảnh lại thân phận, trở thành đệ tử Nguyệt Lộ sơn trước một bước?
Lâm Kỳ hỏi hệ thống sao lại thế này, sau đó phát hiện vô luận y kêu hệ thống như thế nào, hệ thống cũng không đáp lại.
Việc nhân vật mục tiêu trọng sinh đã khiến Lâm Kỳ trở tay không kịp, sự biến mất đột ngột của hệ thống phụ trợ khiến y càng thêm mờ mịt, nhất thời ngồi tại chỗ không để ý Đỗ Thừa Ảnh.
Sau khi Đỗ Thừa Ảnh trọng sinh, không muốn một mặt nghèo túng bất kham xuất hiện trước mặt Lâm Kỳ, nếu đã trọng sinh, hắn tất nhiên sẽ thay đổi hết thảy.
Trước khi Lâm Kỳ lên núi, Đỗ Thừa Ảnh đi trước một bước mang theo tín vật tìm Tán Nguyệt chân nhân đang du ngoại, trực tiếp tiến vào Nguyệt Lộ sơn.
Sau khi vào núi, hắn không ngừng khai mở linh khí trong cơ thể, chữa lành vết sẹo trên mặt, hắn muốn gặp Lâm Kỳ bằng diện mạo tốt nhất, không cần như trước đáng thương cần giúp đỡ xuất hiện bên người Lâm Kỳ.
Lần này, để hắn tới chăm sóc và bảo vệ Lâm Kỳ, tuyệt đối không dẫm vào vết xe đổ, để Lâm Kỳ chết trước mặt hắn.
Đỗ Thừa Ảnh chậm rãi đưa tay ra sau người, kiềm chế lòng bàn tay run rẩy, nhẹ giọng nói với Lâm Kỳ đang trầm mặc: "Ta kéo ngươi?"
Lòng bàn tay trước mắt ấm áp rộng lớn, bạch ngọc không tỳ vết, chỉ là hoàn cảnh của hai người hoàn toàn ngược lại so với kiếp trước khiến Lâm Kỳ sững sờ, cuối cùng vẫn đưa tay ra với niềm tin rằng bản thân sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Lòng bàn tay hai người chạm vào nhau, Đỗ Thừa Ảnh suýt chút nữa rơi lệ.
Trọng sinh nhiều ngày như vậy, Đỗ Thừa Ảnh luôn tự hỏi bản thân trọng sinh hay đã rơi vào một cái bẫy nham hiểm nào đó, liệu có phải có người muốn hắn nhen nhóm hy vọng để rồi lại rơi xuống vực sâu, cho đến giờ phút này, thực sự nắm lấy tay Lâm Kỳ, hắn mới có thể tin tưởng
-- thực sự làm lại tất cả.
Lòng bàn tay chậm rãi được nắm chặt, Lâm kỳ có thể cảm nhận được bàn tay Đỗ Thừa Ảnh đang đổ mồ hôi, đại khái là vì quá phấn khích khi được gặp y sau khi trọng sinh đi.
Nếu Lâm Kỳ nhớ không lầm, hệ thống nói rằng độ hảo cảm của Đỗ Thừa Ảnh đã đạt đến đỉnh điểm 100%.
Lâm Kỳ nhìn Đỗ Thừa Ảnh bằng ánh mắt phức tạp
- hảo huynh đệ!
Đỗ Thừa Ảnh chậm rãi kéo Lâm Kỳ, động tác nhẹ nhàng như thể sợ làm vỡ Lâm Kỳ.
Mặc dù hệ thống đã bị ngắt kết nối, nhiệm vụ vẫn phải hoàn thành. Nhiệm vụ tiết điểm đầu tiên 'kéo Đỗ Thừa Ảnh' hẳn là xem như đã hoàn thành, bất quá phương thức có chút thay đổi, biến thành Đỗ Thừa Ảnh kéo y.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!