Đó là giai đoạn điên cuồng nhất trong giấc mơ, ngây ngô lại tươi đẹp, hai người là lần đầu nên đều luống cuống tay chân, thậm chí ngay cả khởi đầu cũng vừa xa lạ lại gian nan.
Cả hai làm thế nào lại đi đến bước này? Từ trước đến nay, kiếp trước kiếp này, khát khao của Đỗ Thừa Ảnh đối với người trước mắt đã sớm ăn sâu vào tận gốc rễ, khi hắn nhập ma, ám ảnh còn sót lại trong lòng khiến hắn kích động run lên, hắn thận trọng như vậy vì đây là sư huynh của hắn, là bảo bối trong lòng hắn.*
*Đoạn này chỉ có bên bản raw nên mình viết theo bên đó có sai sót gì mong bỏ qua ạ.
Lâm Kỳ cúi đầu cắn bả vai Đỗ Thừa Ảnh, rốt cuộc cũng nhặt về cảm giác xấu hổ không dám nhìn thẳng, từ trong mũi phát ra tiếng thở dốc, lông mi dính sát trên mắt, bản thân chủ động nhắm mắt lại, xúc giác cùng thính giác của y liền trở lên cực kỳ rõ ràng.
Giọng nói của Đỗ Thừa Ảnh so với y trầm thấp hơn nhiều, cũng càng khắc chế, tiếng nghẹn ngào trong cổ họng đập vào màng nhĩ Lâm Kỳ, thanh âm từ màng tai mỏng manh chui vào trong cơ thể, biến thành tiếng kêu ái muội, cảm giác cơ bắp run rẩy khi hai người tiếp xúc thân mật truyền tới, Lâm Kỳ run lên, bỗng nhiên có hơi sợ hãi.
"Sư huynh," Đỗ Thừa Ảnh nhận ra Lâm Kỳ kháng cự, hôn vành tai y, "Thả lỏng, đừng sợ."
Vành tai trong chớp mắt càng nóng hơn, Lâm Kỳ dùng sức nhắm mắt lại, nước mắt bị chính mình ép ra, dũng khí để vừa rồi chủ động mở chân ra phảng phất liền biến mất, cảm giác ngại ngùng mặc kệ xem nhiều hay ít hình ảnh và câu chữ so ra đều kém tự mình trải nghiệm.
Ngón tay Đỗ Thừa Ảnh... sao lại cứng như vậy.
Lâm Kỳ cúi đầu thật sâu, hàm răng cắn bả vai Đỗ Thừa Ảnh ngày càng dùng sức, cảm giác đặc biệt xa lạ, giống như làm cùng Đỗ Thừa Ảnh, không hề chán ghét, có chút thích, càng ngày càng thích, Lâm Kỳ cầm lòng không đậu ôm mặt Đỗ Thừa Ảnh, đôi môi đỏ mọng hôn lên môi Đỗ Thừa Ảnh, hô hấp cùng run rẩy đều niêm phong giữa răng và môi.
Thân thể y hình như xảy ra vấn đề, hơi nóng chậm rãi hòa tan y từ trong ra ngoài, cảm giác khô khốc dần trở nên ướt át, y giống như một loại trái cây đang dần dần chín, nước cốt xuyên qua da thịt, vị ngọt dần tiêu tán, Lâm Kỳ căng chặt thân thể, không tự chủ đuổi theo mười ngón tay cực kỳ có cảm giác tồn tại kia, thẹn thùng và sợ hãi thay đổi thành vui sướng cùng khát vọng không tên.
Muốn nhiều hơn nữa, đại não trở nên trống rỗng, thú tính một lần nữa chiếm cứ hết thảy, Lâm Kỳ không còn thỏa mãn với việc chỉ hôn môi Đỗ Thừa Ảnh, men theo khóe môi Đỗ Thừa Ảnh nhẹ nhàng cắn hầu kết đang nhô ra của hắn, giương đôi mắt đầy nước không tiếng động mời gọi.
Trong lòng Đỗ Thừa Ảnh như có một ngọn lửa, hắn cực lực khắc chế không để lửa kia thiêu rụi lý trí, sư huynh, trân ái duy nhất của hắn, hắn không muốn làm tổn thương y.
"Sư huynh," Đỗ Thừa Ảnh rút ngón tay ra, cúi đầu hôn Lâm Kỳ hai mắt đẫm lệ, "... Thấy đau thì cắn ta."
"A "
Cảm giác đau đớn chưa bao giờ trải qua khiến cả người Lâm Kỳ theo bản năng run rẩy, y nhậm lấy hầu kết lên xuống của Đỗ Thừa Ảnh, hàm răng va vào nhau, hít một hơi thật sâu, thong thả đẩy lùi loại cảm giác thống khổ mà ngọt ngào này, xúc cảm bị chiếm hữu kéo dài vô tận, trong hoảng hốt y nổi lên ảo giác, giống như y và Đỗ Thừa Ảnh sẽ vĩnh viễn tương liên như vậy.
Mồ hôi theo sống lưng trượt xuống, hai người đều không có động tác, chỉ gắt gao ôm chặt nhau, sức nặng áp chế y thuộc về một người nam nhân khác, hơi thở trong ngực đè ép lẫn nhau, không biết ai chủ động đưa môi lên trước, chớp mắt môi lưỡi bắt đầu giao triền, cái ôm cũng bắt đầu chuyển sang dùng sức cắn xé.
Mặc dù Đỗ Thừa Ảnh rất dịu dàng, nhưng Lâm Kỳ vẫn khóc rất dữ dội, không phải vì đau, y cũng không biết tại sao mình lại khóc nhiều như vậy, lần đầu tiên của y lại là cùng một nam nhân đến từ thế giới khác.
Da thịt chụp đánh ái muội thanh âm phủ qua hắn cắn môi khóc nức nở thanh, khóc âm cũng ở trong đó thay đổi chất, thành một loại biến tướng dụ hoặc cùng mời.
Đỗ Thừa Ảnh đem sư huynh hắn kính yêu lộng khóc, khóc đến phát run, mỗi một tấc da thịt trên người đều nổi lên màu hồng nhạt xinh đẹp, bên cạnh sự thương tiếc trong lòng hắn nổi lên một chút ác liệt cùng ham muốn chinh phục, muốn cho Lâm Kỳ khóc đến càng nhiều hơn.
Vì thế Lâm Kỳ đang khóc bị làm ác hơn, tiếng khóc bị đâm cho nghẹn lại thành mảnh nhỏ trở về cổ họng, giường gỗ đơn sơ gánh chịu hai người trải qua lần đầu ngây ngô cùng điên cuồng, ánh trăng nhạt đi, dã tính của Lâm Kỳ bị chú chi phối đã hoàn toàn biến mất, ôm bả vai Đỗ Thừa Ảnh, nhỏ giọng khóc lóc xin tha ở hõm vai hắn.
"Mau nhanh thôi sư huynh," Đỗ Thừa Ảnh gầm nhẹ, thấp giọng nói vào đôi tai đỏ muốn nhỏ máu của Lâm Kỳ, "Nhịn một chút."
Cả người Lâm Kỳ đã bị rút hết sức lực, hai tay vô lực câu lấy bả vai Đỗ Thừa Ảnh, mơ mơ hồ hồ hừ nhẹ nhắm mắt lại đuổi theo tiết tấu Đỗ Thừa Ảnh, cảm thụ được nhiệt tình qua một đêm vẫn chưa thuyên giảm của Đỗ Thừa Ảnh.
Hai thân thể hỗn độn gắt gao ôm chặt lấy nhau, Đỗ Thừa Ảnh một tay ôm lấy Lâm Kỳ từ phía sau, một tay vuốt mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi của y, nhìn chăm chú say mặt khuôn mặt đang say ngủ.
Màu hồng trên mặt Lâm Kỳ rất giống như say cả một đêm, miệng vết thương bị rách ở môi sưng tấy, rất giống bộ dáng ủy khuất bĩu môi.
Đỗ Thừa Ảnh không khỏi nhếch môi cười, cúi đầu hôn nhẹ lên má Lâm Kỳ, cảm giác ấm áp mềm mại khiến Đỗ Thừa Ảnh không nhịn được hôn thêm.
Lặp đi lặp lại rốt cuộc làm Lâm Kỳ đang cực kỳ mệt mỏi không hài lòng vung tay, Đỗ Thừa Ảnh chú ý tới động tác nhỏ của y, duỗi tay cầm lấy bàn tay đặt trên eo của Lâm Kỳ, xoa xoa mười ngón tay, cuối cùng đan chặt vào nhau, một tay vuốt ve mái tóc dài, thở dài một hơi thật sâu.
Hắn... thật sự đã chiếm hữu sư huynh hắn.
Hương vị phức tạp quanh quẩn chóp mũi, người nằm bên cạnh dấu vết loang lổ khắp cơ thể, những vết xước nóng rát trên lưng đều là minh chứng cho sự thật này.
Nhưng Đỗ Thừa Ảnh vẫn cảm thấy có chút không chân thực.
Chuyện xảy ra đêm qua từng chút một hiện lên trong đầu hắn, sư huynh mặc váy cưới màu đỏ... Đỗ Thừa Ảnh giơ tay nhéo mũi, thật là, thời điểm làm không nhận thấy, dư vị đọng lại càng nghĩ càng cảm thấy sư huynh mê người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!