Chương 18: (Vô Đề)

Edit: Yuan

Sương mù dày đặc bao trùm trên mặt biển, một tầng lại một tầng, như muốn báo trước sự bất thường của đêm nay, từng con Đại Ngư bơi vòng quanh mặt đất, Lâm Kỳ cả người vô lực nằm đó, tộc giao nhân quay chung quanh y ca hát, tiếng ca quyến rũ mị hoặc, ca từ lại mơ hồ không rõ, y không ôm hy vọng hỏi hệ thống hiểu hay không.

Hệ thống bình tĩnh nói: "Có thể."

Lâm Kỳ vui mừng khôn xiết, "Bọn họ đang xướng cái gì?"

Hệ thống, " Ý tứ đại khái là, Hải Thần, tân nương năm nay tuy rằng có chút xấu, nhưng mây trên người rất đầy đủ, ngài dùng tạm trước, làm ơn cho bọn họ sinh nhiều thêm mấy hài tử."

Lâm Kỳ, "..." Còn không bằng nghe không hiểu.

Theo tiếng ca không ngừng khuếch tán, sương mù cũng cuộn trào càng lúc càng nhanh, không biết có phải ảo giác của Lâm Kỳ hay không, y cảm thấy chính mình đang bay lên, tầm mắt càng lúc càng cao.

Rất mau, y liền phát hiện kia không phải là ảo giác, giao nhân vây quanh y ca hát chậm rãi trượt xuống rơi vào trong biển, chỉ có hắn nằm trên miếng đất đang nhô ra.

Một tiếng xa xưa trầm thấp giống như tiếng sấm truyền vào trong tai, " mặt đất " dưới thân Lâm Kỳ đột nhiên cao lên, toàn bộ giao nhân giống như sủi cảo rơi xuống biển, ôm lấy tròng mắt Đại Ngư dựa sát vào nhau, thành kính nhìn ánh trăng chiếu rọi xuống thân ảnh màu đỏ.

Lâm Kỳ lúc này mới cảm nhận được " mặt đất " y đang nằm so với lúc Đại Ngư chở y cảm giác giống nhau như đúc, đây là một con cá khổng lồ có thể chở theo cả một toà thành.

Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trên mặt y, Lâm Kỳ trong lòng thấp thỏm, nhỏ giọng nói, "Hệ thống, ta đột nhiên rất muốn đi WC."

Hệ thống, "... Đây không phải cảm giác muốn đi WC, đây là muốn sinh hài tử."

Lâm Kỳ: "!!" Xong, xong rồi.

Nhiệt độ trên người giống như có ma lực từ mặt đất truyền tới toàn thân, Lâm Kỳ nóng đến sắp khóc thành tiếng, cả người mềm nhũn không có lực, bất quá như vậy cũng tốt, nếu y có thể cử động, hiện tại không biết trên người con cá này còn có thể xảy ra chuyện gì nữa.

Lâm Kỳ: "Hệ thống, ta không chịu nổi, quá nóng, sắp chín rồi."

Hệ thống: "..." Nó trước nay chưa từng nghe qua điều phối viên nào hình dung cảm thụ của chính mình như vậy, không chút lưu tình nói, " Tôi đang bị che chắn, cậu tự chịu đựng đi."

Lâm Kỳ: "..."

Thời điểm hoạn nạn mới thấy chân tình, ngay cả hệ thống cũng vứt bỏ y, Lâm Kỳ lúc này kêu trời trời không ứng, kêu đất đất chẳng hay. Sương mù y hít vào đang đốt cháy thành ngọn lửa trong phổi y, ngay cả há mồm đều không có sức, trong mắt không tự chủ nổi lên hơi nước, môi hơi run run, y muốn gọi " Đỗ Thừa Ảnh ", nhưng cho dù y dùng hết toàn lực nói ra một câu kia, lại vô thanh vô tức* rơi vào trong biển, chính y cũng không nghe thấy.

*Không âm thanh không tiếng động.

Tộc giao nhân nắm tay nhau nôn nóng chờ đợi.

Giao nhân không thể sinh sản, mỗi một thế hệ giao nhân mới đều là được thần biển ban cho, tân nương hiến tế cho Hải Thần nhất định phải là giao nhân mỹ lệ nhất, có giọng hát nhất êm tai nhất trong tộc, mặc vào áo cưới được dệt từ lạc hà, từ tổ cá đưa lên bầu trời trong đêm.

Nhưng tu sĩ ác nhân kia thế nhưng không nói hai lời liền đoạt đi lạc hà bọn họ cực khổ dệt trong ba năm, trong tộc có biết bao giao nhân đón hoàng hôn vì bị trộm mà rơi nước mắt, không thể hóa thành hình cá đi vào luân hồi, bọn họ thực sự không cam lòng đồ của mình cứ vậy bị đoạt mất.

May mắn thay... may mắn thay ác nhân kia chưa từng đem lạc hà dùng cho bản thân.

Ánh trăng giống như một chiếc đĩa bạc dần dần rơi xuống, tròng mắt đen nhánh của các giao nhân dần ánh lên sự chờ đợi, chờ đợi Hải Thần xuất hiện.

"Ta sao lại cảm thấy rất lạnh?" Nguyệt Đinh lôi kéo Nguyệt Lam nhỏ giọng oán giận nói.

Kỳ thật Nguyệt Lam cũng cảm thấy lạnh, hai hàm răng va vào nhau lập cập, chỉ là thời khắc hiến tế Hải Thần thần thánh như vậy, hắn ngại không nói ra thôi, vì thế cũng cúi đầu nói, "Ta cũng cảm thấy rất lạnh, nước giống như đóng băng."

Cảm giác của giao nhân với nước không giống nhân loại, nước biển đối với bọn họ rất ấm áp, giống như vòng tay của mẫu thân vậy.

Càng ngày càng nhiều giao nhân cảm nhận được sự lạnh lẽo, bọn họ không nhịn được cả người phát run, sự run rẩy truyền từ người này qua người khác, ngay cả giao nhân đã hóa thành Đại Ngư cũng nhịn không được phát ra tiếng kêu rất nhỏ.

Càng làm cho nhóm giao nhân cảm thấy sợ hãi chính là tổ cá cũng đang phát run.

Nước biển tản ra gợn sóng, hàm răng Nguyệt Đinh phát ra tiếng va đập khẽ, lạnh đến nói không ra lời, " Làm sao, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!