Edit&beta: Yuan212
"Trần Cẩn, người này mệnh phạm năm quân, thật sự là thiên sát cô tinh, chịu trách nhiệm thương sinh, sinh ra ở nơi cực bắc bao quanh bởi biển lửa, trải qua tam kiếp, hắn sẽ cách biệt với sinh tử, gánh vác trọng trách lớn, ngươi là đệ tử ta tín nhiệm nhất, việc này ta phó thác với ngươi, tìm được đứa bé kia."
"Sư phụ, ta như thế nào mới có thể xác định đó chính là người ta muốn tìm?"
" Khi ngươi nhìn thấy hắn, ngươi nhất định sẽ biết."
Bão Thúc dựa theo tiên đoán tìm chừng mấy chục năm, đều để lại tín vật của mình ở trên người mỗi một hài tử có thể.
Đêm hôm Đỗ Thừa Ảnh lên núi đó, trên núi phù chú giam cầm tinh bàn chớp mắt phát ra nguồn năng lượng thật lớn, Bão Thúc tuyệt đối sẽ không cảm giác sai, Đỗ Thừa Ảnh chính là cái người trong tiên đoán cứu vớt chúng sinh giao giữa lửa và nước.
Trong tiên đoán Đỗ Thừa Ảnh trải qua tam kiếp, thiên tuyệt, người nhục, căm ghét, Đỗ Thừa Ảnh thân hữu chết hết, độc lưu một người, trải qua thiên tuyệt, sở dĩ Bão Thúc làm hết thảy đều là vì kiếp số thứ hai của Đỗ Thừa Ảnh.
Nguyên bản hắn cho rằng thời gian còn rất nhiều, lại không ngờ theo như lời tiên đoán tình cảnh thiên hạ đại loạn đã xảy ra ít nhất trước ba mươi năm.
Người tìm được Thủy Kỳ Lân cũng biến thành Lâm Kỳ không thể giải thích được.
Bão Thúc chân nhân kiên quyết không tin quẻ tượng sẽ sai, Lâm Kỳ vô luận thế nào đều hoàn toàn tương phản với chúa cứu thế trong quẻ tượng, Bão Thúc thả quẻ, xuống núi lại gặp linh điệp đang trêu chọc, hành hạ đến chết một ma tu.
Linh điệp có linh, trên cánh lưu lại hơi thở của chủ nhân thuộc về Đỗ Thừa Ảnh.
Bão Thúc nhiều năm qua cũng chỉ vì trù tính một việc này, hơi liên tưởng trước sau, suy nghĩ cẩn thận liền hiểu vì sao Đỗ Thừa Ảnh vào núi không hề thu hoạch được gì, Lâm Kỳ lại mang ra Thủy Kỳ Lân cùng linh điệp.
Càng làm cho Bão Thúc cảm thấy khiếp sợ chính là, trên người linh điệp kia tất cả đều là hơi thở bạo ngược thích giết chóc, so với ma tu, càng sâu hơn rất nhiều.
"Chân nhân đây là ý gì?" Lâm Kỳ nhìn một đoàn hắc khí dưới chân Bão Thúc, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
Bão Thúc chân nhân cực kỳ thất vọng cùng phẫn nộ, chúa cứu thế trong quẻ tượng tiên đoán chính là một nhân vật như vậy?
"Sư đệ, ngươi lui ra phía sau," Đỗ Thừa Ảnh ngăn cản lời nói, đè thấp thanh âm, "Ta hoài nghi đây không phải là Bão Thúc chân nhân chân chính."
Lâm Kỳ chợt nghĩ đến ma tu xâm nhập vào trong mộng y ngày ấy, không khỏi lui ra sau nửa bước, Đỗ Thừa Ảnh đã vọt lên bay ra ngoài, của phòng sau lưng nặng nề đóng lại, hết thảy đều cách biệt bên ngoài.
Thủy Kỳ Lân đứng ở cửa, thân thể chậm rãi khôi phục, cự thú thản nhiên chặn cửa, quay đầu dùng đôi mắt lam nhìn Lâm Kỳ một cái.
Lâm Kỳ bị ánh mắt kia làm cho khiếp sợ, bên ngoài cực kỳ an tĩnh, an tĩnh đến đáng sợ, Lâm Kỳ sau khi phản ứng kịp, lập tức muốn lao ra ngoài, người mới vừa bước ra một bước, trường bào liền bị Thủy Kỳ Lân bắt lấy, Lâm Kỳ vội la lên, "Vô Hạ, buông ra!"
Thủy Kỳ Lân hơi dùng một chút lực, đem người ném lên trên lưng chính mình, lông tơ thật dài giống như sống lại bao phủ Lâm Kỳ, tuy rằng lực đạo không đến mức khiến Lâm Kỳ cảm thấy đau đớn, nhưng tuyệt đối không để y tránh thoát.
Tay chân Lâm Kỳ đều bị bộ lông dài y yêu thích nhất trói buộc, tâm tình ngạc nhiên đồng thời mãnh liệt xin giúp đỡ từ hệ thống, "Bên ngoài là Bão Thúc chân nhân hay là ma tu?!"
Hệ thống không chút để ý nói: " Cậu nghĩ như thế nào?"
Lâm Kỳ tâm loạn như ma, ngoài cửa không hề nghi ngờ là Bão Thúc chân nhân chân chính, y vẫn luôn tin tưởng vào trực giác của mình, hoài nghi đối với Đỗ Thừa Ảnh lại như bị nước ấm nấu ếch xanh hóa giải, thậm chí vì đã từng nghi ngờ Đỗ Thừa Ảnh cảm thấy áy náy, chảy không ít nước mắt.
Nếu không phải Bão Thúc bỗng nhiên xuất hiện. Y nói không chừng thật sự sẽ... Thật sự sẽ cái gì, y không dám nghĩ sâu hơn.
Hệ thống thình lình nói, " Cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì, dùng tình ái cảm hóa, tôi không phải ngay từ đầu đã dạy cậu sao."
Lâm Kỳ, "..."
Không biết qua bao lâu, cửa lại lần nữa bị mở ra, lông thú khống chế tay chân Lâm Kỳ rốt cuộc thả lỏng xuống, Lâm Kỳ không nhúc nhích, nằm ở trên lông mềm của Thủy Kỳ Lân, nghĩ thầm y rốt cuộc là nên giả ngu hay nên chất vấn Đỗ Thừa Ảnh?
Chóp mũi truyền đến mùi máu tươi, ý thức đần độn của Lâm Kỳ nháy mắt thanh tỉnh, từ trên lưng Thủy Kỳ Lân trượt xuống, nhìn thấy bộ dáng chật vật của Đỗ Thừa Ảnh, trên vai có hai miệng vết thương đều đang chảy máu, một tay đè lại ngực, máu tươi như cũ từ khe hở ngón tay trào ra, sắc mặt trắng bệch nói, "Nơi đây không nên ở lâu, đi mau."
Trọng thương như vậy quả thực khiến Lâm Kỳ không biết làm sao, nhất thời lại đem hoài nghi đối với Đỗ Thừa Ảnh vứt ra sau đầu, nâng Đỗ Thừa Ảnh lên trên Thủy Kỳ Lân, vỗ nhẹ cổ Thủy Kỳ Lân, "Vô Hạ, đi."
Đỗ Thừa Ảnh bị thương rất nghiêm trọng, ở trong ấn tượng của Lâm Kỳ hắn vẫn luôn có thể nhịn đau, lúc cho dược hắn vẫn không rên một tiếng, nhưng lần này hắn lại liên tiếp phát ra thanh âm thống khổ, hiển nhiên là bị thương nặng tới nông nỗi không thể nhẫn nại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!