Chương 57: (Vô Đề)

Ba gia trường trại.

Chân ngựa gạt ra trên mặt đất lớp tuyết mỏng, mũi ngựa thở phì phò ra nhiệt khí, Thiền Thanh kéo ghim cương ngựa lại, giống như không có gì mà từ trong bụi rậm lôi ra một mũi tên.

Ngày thường mũi tên lẫn vào trong bụi rậm đã khó khăn tìm, bây giờ tuyết trắng lại càng làm lu mù đi mũi tên phần đuôi màu trắng dải lông... Còn may Thiền Thanh chú tâm dò tìm bất thường từ trước.

Hắn tinh tế nhìn khắp toàn thân mấy lượt, lại đưa tay ra soát nhiều lần, mới nhận ra hướng về phần đầu mũi tên một phần ba tấc có một khe rãnh tinh mịn, mới đưa tay vặn thử, quả nhiên bên trong có kết cấu như xoắn ốc rỗng ruột, bên trong có một mẩu giấy nhỏ.

"Đêm nay, thanh đồng trụ."

Thiền Thanh đem mẩu giấy trộn vào một nắm phấn đào, uy cho ngựa ăn, giong lại dây cương chạy ngược trở về.

————

Ngoạn Nam Giang, thanh đồng trụ.

Thiền Thanh chống thuyền mà chèo đi tới lui ở khu vực này từ chập tối rồi.

Hắn muốn dùng bè, nhưng sóng ngầm đáy sông cuồn cuộn quá nhiều tấm lưng cá sấu, bọn này nghiệt ngư quẫy đuôi một cái phải đánh tan bè tre rồi.

" Ài, đám này nghiệt ngạc, còn biết nằm ngược người giơ hai tay lên mặt nước để giả vờ như người đuối nước cần được cứu đây này. "

Một đám văn nhân tài tử ở trên bờ trầm trồ nhìn Thiền Thanh qua lại tự nhiên, nhưng tuyệt nhiên không có ai dám mở lời xuống thuyền chơi cùng hắn.

Không biết từ đâu bắt đầu, đám người bắt đầu thách nhau xem có ai dám xuống thuyền không, thi nhau thách đố căng thẳng tới độ có mấy cái khả ái nữ tử cũng ý cười yến yến tham gia vào trò chơi. Thẳng đến lúc có một vị hành thủ đại kỹ, một cái thuyền hoa mỹ sắc đầu bài, Ngoạn Nam giang tứ đại mỹ nhân một trong mở miệng ngọc yêu cầu, mới có một vị thiếu niên bước ra từ bên trong đám người.

Thiếu niên mặc vải thô trường bào, da mặt hồng hào, cái trán sung mãn, người bình thường đều không dám mon men tới qua gần bờ sông, hắn lại bước thẳng tới mép nước, không hề sợ dưới sống ngư ngạc phi khỏi mặt nước táp đớp.

"Tới đây. "

Thiền Thanh đối với trên bờ đám người nói chuyện cũng không phải làm ngơ không biết, nhìn trong tay thiếu niên tung hứng một gói tiền, cũng nhanh nhẹn chèo thuyền tới.

Thiếu niên ném cho mỹ nữ một ánh mắt thách thức, nhẹ nhàng bước lên đầu mũi thuyền.

"Phiền tiểu ca đưa ta đi một chuyến."

Thuyền gỗ lênh đênh trôi đến giữa sông, hai bờ người đã không thể nghe rõ trên thuyền tiếng nói.

Thiếu niên quan sát Thiền Thanh kỹ càng. Hai người chỉ dựa vào năm chữ, vậy mà hợp tác so với ai khác đều nhanh, giữa hai bên không có nửa phần không khớp, ngầm hợp ý đến tình cảnh để cho thiếu niên càng tin vào chính mình trước đó suy đoán!

Hắn nhìn xem Thiền Thanh không còn đẩy xào, mà đang chọc chọc xuống nước thử lật cái kia giả chết cá sấu lên lại, đạm đạm nói:

"Đầu Nam Triều chết vào tay một đứa trẻ con, quả nhiên oan ức tức tưởi."

Thiền Thanh đâm đâm chọc chọc xào tre, trả lời thiếu niên bằng một câu hỏi.

"Cái gì tệ hơn, không biết điều gì là xấu, hay không có khả năng thay đổi một điều xấu?"

Thiếu niên hít một hơi, chuyển đi xem hài tử ánh mắt, mấp máy môi nói khẽ:

"Còn xin câu thông linh thức, dùng bí pháp truyền âm."

"Ta còn chưa tập ra linh thức, ngươi cứ nói thôi."

Thiếu niên ánh mắt lấp lánh, khách khí nói:

"[ Lan Lăng Hoa ] dù sao cũng là ta lấy ra treo thưởng, bây giờ linh hoa lại vẫn còn nằm yên phủ bụi trong khố phòng, khiến cho ta hổ thẹn."

"Hổ thẹn đến quên cả giới thiệu tên luôn à, khoan, để ta đoán, Thanh phải không? Ngươi hẳn phải là một Thanh nếu như ta từng gặp qua một cái."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!