Chương 56: (Vô Đề)

Hàm Ưu phong.

Đêm đen bất tỉnh, sương mù nhao nhao.

Nhà gỗ bên trong, Thiền Thanh dùng vải đỏ phủ lên trên lồng chim, đầu ngón tay bắt trên đỉnh hơi nhứ nhứ giật giật lên, quát một tiếng.

Biến!

Thế là kéo phăng tấm vải ra, bên trong Uyên Ương chim đực đã biến mất rồi!

Hắn cười cười, để tay vào ngực mà chân thành nhận lời khen của đám khán giả tưởng tượng, dưới chân thì lại di di đẩy vào trong góc một cái lồng chim khác.

Chỉ là cái lồng này nan tre đã gẫy vụn vào trọng, xuyên thủng tứ phía Uyên Ương chim cái.

Lần trước hắn hí hoáy vẽ xuống thiết kể ý tưởng, vốn có thể để lồng tự tách ra một khoảng rồi hắn thò tay vào đưa chim ra, nhưng xem ra cơ quan không đúng, ngược lại vỡ đè đâm chết chim rồi.

"Thường nghe Uyên Ương tước sống tình nghĩa, nếu một trong hai chết đi thì cái còn lại cũng bi thương không sống được bao lâu, lại chờ xem."

Thời gian đã qua ba ngày, hắn đặt mông xuống bồ lại cảm thấy như có lửa đốt nôn nao, khó mà yên định được. Cần phải chia sẻ nỗi lòng này.

Hắn mang theo hai cái lồng chim ra ngoài, đặt chim đực ngồi bên cạnh mình, rồi không giống thường lệ chôn xác mà quăng một mồi lửa đốt lồng chim cái.

Một hồi, chim đực nhìn xác bạn tình bị đâm nát bươm xác trong lồng có thể còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng nhìn đống hoả nuốt trọn lấy chim cái thì cũng phải hiểu rồi, thế là vỗ cánh vù vù đập loạn ở trong lồng, đến tình cảnh Thiền Thanh phải giơ tay cố định cho lồng chim khỏi lật nhào!

Nhân, thú lẫn nhau động viên một hồi, phía cửa gỗ lại vang lên mấy tiếng gõ.

"Đêm hôm khuya khoắt, ai sẽ tới vào giờ này?"

Thiền Thanh nhíu mày đi ra viện môn, hơi hé ra khe cửa và dùng thân mình chặn đi đằng sau cảnh tượng, hỏi:

Ai ở đâu tới?

"Ngũ công tử, ta là nhị công tử phái tới."

Thiền Thanh vẫn là lần đầu nghe được có người gọi mình ngũ công tử, có chút không quen thuộc, trả lời một câu.

Ngũ công tử?

"Là. Công tử đã vào chủ gia phả hệ, là Hán Thương công chi mạch, Thanh Giản đại nhân ấu tử, tại trong Giả Nhược bối xếp hạng thứ năm."

Thiền Thanh dần dần xem rõ người trước mặt, tại trong đêm tối một hàng lông mày sâu róm nối liền với nhau phá lệ chọc người ành mắt, ánh mắt linh hoạt, nhanh nhẹn nói tiếp:

"Nhị công tử đã chờ sẵn ở Dự Thuỷ phủ, còn xin ngũ công tử mau mau mới được."

Thiền Thanh trong lòng có ý động, lại đóng sập cửa vào, quay người đưa chim đực vào trong nhà, mang theo ra ngoài một tấm áo bông, cũng không mặc mà ném vào hoả hậu đống tro tàn, lại mở cửa ra bước vượt qua Kiều Tri Dư nói:

Đi thôi.

Thiền Thanh đi tới Dự Thuỷ phủ, vẫn là phải đợi đại trận hơi dừng lại khẽ mở ra một khung nhỏ mới có thể bước qua, gặp Á Nam Giả Nhượng đang buộc lại một thẻ tre, động tác điềm đạm,

Nhị ca.

Á Nam Giả Nhượng xếp thẻ lên chồng, nói:

"Ngươi mặc áo trái kìa."

"Nhị ca chớ đùa, lúc hạ nhân tới gọi ta vẫn còn thức, cũng không phải vội vàng rời giường."

Á Nam Giả Nhượng lúc này trên miệng mới có nụ cười, nghiêng đầu lật ra một cuộn thẻ tre khác, hỏi liên tiếp hai câu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!