Chương 50: (Vô Đề)

Đại trại sâu bên dưới mặt đất.

Tròn lăn lóc Hộ Thân Tráo như ngọn đèn toả ra ánh sáng vàng.

Thiền Thanh nằm ươn người ở bên trong, ôm bụng không ngừng cười.

Hn hn ha ha ha.

Á Nam Giả Nhượng tì kiếm vào vai, lưng dựa vào vách đá điều tức, thanh âm khàn khàn, ngữ khí thấp đến không thể lại thấp, hỏi:

"Ở bên trên sẽ không nghe được?"

Đầu Nam Triều hốc mắt đã thôi trào máu ra, hắn không cởi ra mặt nạ nên tạm thời chỉ có thể dùng băng vải thấm lên miệng vết thương, gật đầu.

"Nhuận Thành Phương mọi lần đều không mò ra được."

Á Nam Giả Nhượng bây giờ mới có thời gian để phát giác Thiền Thanh trạng thái không đúng, trầm mặc hai hơi, nói:

"Thanh đệ... Đây là tác dụng phụ của thuốc?"

Đầu Nam Triều nhớ lại Thiền Thanh dặn dò không tiết lộ, nhìn xem hai cái huynh đệ không cùng màu mắt này cũng biết sự tình có uẩn khúc, mà lại không thể qua loa cho xong, biện một mắt, nói:

"Ta chưa thể chữa dứt điểm... Nhưng nguy hiểm nhất khả năng đã bị loại bỏ, ngày sau có thể dựa theo Nhuận gia phương pháp mà thử một chút."

Không phải tâm ma?

Không phải.

[ Quỷ Dị ]?

"Ngay cả trên người chúng pháp khí đều không thể phát hiện... Coi như có thật cũng không thể làm gì."

"Ngươi cũng biết, dù là bóc đi một lớp da cũng chỉ có thể nhìn thấy phần nổi của tảng băng mà thôi. Bên trong cơ quan lại ứng với các loại thần tàng, chúng ta nhục nhãn phàm thai sao có thể rõ hết."

...

"Vậy là hắn chỉ bị điên thôi?"

"Cũng không phải... Không giống như ngươi và ta, Giả Thanh không thể điều khiển các giác quan thông tin mà hắn nhận được từ thế giới bên ngoài. Hắn chỉ có thể chống lại sự hỗn loạn hấp thu ấy bằng việc đi theo dòng chảy."

"Đó là lý do vì sao có những ngày hắn là một tên hề tinh ranh, những ngày khác lại là một tên sát nhân tâm thần. Hắn không có nhân cách thật."

"Hắn tạo ra một bản thân mới mỗi ngày!"

"Ta tin rằng hắn đã vượt khỏi sự cứu chữa rồi. Thực ra ta cũng không chắc có thể gọi hắn là người điên.

Tiếp đến hai người cũng không có cái gì có thể nói. Lúng túng.

Dù sao hai ngươi không quen không thân, nhất thời không tìm ra chủ đề chung, vẫn phải đợi đến khi Thiền Thanh dứt cơn mê man, lau đi khoé miệng nước dãi, mệt mỏi:

Thả ta ra thôi.

Đầu Nam Triều phẩy tay một cái, lại lôi ra từ trong túi trữ vật mấy khoả Dạ Minh Châu ném đi trong động, nhất thời ánh sáng mờ nhạt, miễn cưỡng đủ thấy mặt người.

Thiền Thanh cào cào cổ họng, khẽ hỏi:

"Nhị ca có nước không?"

... Chỉ có rượu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!