Chương 46: Viên Phương

Tát Thiện Lâm.

Tí tách.

Mưa cuối thu rả rích ẩm ướt, mây đen mỏng, thoáng run rẩy, muốn người ta tóm lấy nó.

Một khoảng rừng sáng, khuất mắt người một gian nhà gỗ, một hàng áo đen tu sĩ quỳ xuống tay trói gô ra sau, Á Nam Giả Nhượng vẫn lấy Đầu Nam Triều hình dạng mà tra tấn bọn hắn.

Không giết người, mà lại không thể thả bọn hắn trở về báo tin, vậy chỉ có thể bắt về căn cứ địa a.

Hài tử co người dựa trên bậu cửa, ôm đầu u mê nhìn từng cái tu sĩ bị Á Nam Giả Nhượng vọt nhọn cành cây thông tai, mới đầu là nhỏ như que tăm, màng nhĩ hồi phục lại chuyển sang to như cái đúa, lần này trọc là phải điếc thật rồi.

Hài tử nói chuyện, giống như muốn phân tâm Á Nam Giả Nhượng, để áo đen tu sĩ không còn phải chịu tra tấn, hỏi:

"Nhị ca giống như cố tình để hắn biết nhà ta xuất thân?"

Á Nam Giả Nhượng cùng tra tấn người đối mặt, nhìn xem cái kia ngọn cây đẩy dần vào trong hốc tai cũng đẩy cả con ngươi từ khoé mắt vào trong dần, đứt dây thanh quản câm miệng đồng thời như bị vặn dây cót dần dần mở ra, tùy ý nói:

"Đều là người thông minh, có thể bớt được cái gì bớt."

Ngọn cây đã từ phải sang trái mà xuyên qua hai vành mang tai tu sĩ, hai con ngươi của hắn đã bị đẩy ngược về hai đường biên giới, nhưng hắn chưa chết, Á Nam Giả Nhượng vặn vẹo rút ngược ra.

"Tới nỗi vì sao mang ngươi tới, ngươi hẳn cũng phải hiểu rồi."

Hài tử kéo sâu dải mũ hơn, nói:

"Hắn đã nhìn thấy ta liền muốn cứu, không thể bỏ một người nào. Cái này sơ tâm... Nhị ca nói hắn trời sinh hào phóng độ lượng, làm việc tốt thì có hảo báo, đồng dạng cũng là một loại thiên ước, để hắn phải thủ vững từ đầu đến chân giá trị, loại người này nếu bội bản tâm, vậy thì thà chết còn hơn!

"Hài tử dài dòng, Á Nam Giả Nhượng đã đâm song một hàng, đang muốn lật trở về đâm lại từ đâu. Hắn muốn thử hai đầu cùng đâm, xem hắc y nhân hai con ngươi chụm vào giữa có đẹp hơn không."Đinh đương."

Bên tai hắn rung lên, đứng đợi đã lâu ở nơi xa kim diện giả cuối cùng không nhịn được nữa, bước ra khỏi ẩn thân chỗ, lần này hắn đã dùng Đầu Nam Triều bộ dạng.

Dưới đất mấy cái tu sĩ nhìn thấy ban đầu là tưởng bản thân hoa mắt, sau đó là vui mừng đến phát khóc, một cách kỳ lạ đem hy vọng ký thác ở trên cái này địch nhân.

Âm thanh lần này có vần điệu, Đầu Nam Triều khẽ nói:

"Các ngươi tra tấn đủ rồi, và rõ là hắn không biết gì về tập trung trại người phòng thủ hệ thống!"

Á Nam Giả Nhượng liếc hắn một cái, đáp:

"Ta sẽ nghĩ về chuyện này."

"Đấy không phải gợi ý đâu."

Hài tử hai tay không còn ôm đầu, co rút trắng bệnh ngón tay đưa ra, đành phải đứng ra giữa hai người giảng hoà.

Á Nam Giả Nhượng phiền muộn đặt que nhọn vào trong tay hài tử, không kiêng nể hỏi:

"Mặt nạ vàng huynh đến có chuyện gì?"

"Tới nhờ mắt xanh huynh một việc."

A?

Đầu Nam Triều giơ tay trấn an hắn:

"Á Nam Xuyên Giang đại nhân lòng dạ của hắn ngươi qua đường đều biết!"

"Tiền bối cẩn thủ chính đạo, Á Nam gia nền chính trị nhân từ, thương dân phong tục tốt, Tam Giang lớn như thế một quận chỉ có bên bờ Ngoạn Nam giang có tiếng dân chúng hoan ca!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!