Chương 4: Thoại Bản

Nhật nguyệt giày vò, Thiền Thanh trong đầu tiếng ve đã ba tháng không động.

Có thể kiện này chuyện vui lại làm Thiền Thanh không cười nổi.

Trong sách tới nói đau đớn là đệ nhất hao mòn tâm trí đại địch, Thiền Thanh bảy năm cảm nhận qua đầu đau như búa bổ đau nhức vẫn còn có thể miễn cưỡng nói một tiếng Ta không tin tà!.

Nhưng đi qua trên núi khủng bố kinh lịch, từng giây từng khắc đều để cho hắn tâm thần kịch chấn, để cho hắn nhìn tới vật nào cũng hoài nghi đối với mình có ác ý, như có như không lành lạnh giọng nói kề tai thì thầm thúc hắn điên lên.

Mặt bàn bát sứ vẫn nằm tròn vo ba viên trắng nõn đan dược, Thiền Thanh đã ba ngày không ăn. Trong miệng mật vị trào ngược lên đắng chát để cho hắn mấy phần nhận thức rõ hiện tại:

"Màn đêm buông xuống, ta là chết đói vẫn bị giết chết trước?"

Mí mắt hắn phảng phất bị một tấm màn đen phủ lên, chỉ nhìn được ngang tầm mắt nhật ký bút tích, hàng ngày hắn đều dùng nước bọt bôi lên không rõ ràng, hôm nay vết bút tại sao lại ngưng thực như vết khắc?

Chữ viết:

"Thệ Nhai sơn trước kia như thế nào, bây giờ lại thế nào? Căn bản không có khả năng hai cái ngọn núi mọc lên ngay sát nhau, lại có trái ngược đến khắc nghiệt như thế hoàn cảnh!"

"Nếu như Thệ Nhai trước kia cũng là tiên sơn, nhưng trải qua đáng sợ kinh khủng sự tình mới thành ra thế này?! Là một cái tà ma ác quỷ lẻn vào trong núi, hay là trong núi vốn đã cất giấu yêu tà!?"

"Nếu là những gì đã xảy ra với Thệ Vân cũng đang xảy ra với chính ta?!"

Hắn sáng nay đọc được những lời dùng hắn góc độ mà viết này, tâm trí lập tức thất thủ, tốn công dựng lên một chút tiểu thông minh như cỏ khô vụn hết.

Hắn bàng hoàng mà lại không biết làm thế nào!

"Cái này…Còn cái gì đường có thể sống?"

Hắn đã không thể lại nghĩ ra cái gì phương pháp, không hắn, tại trước mặt vô tận bóng tối, hắn cái này tiểu côn trùng lại có thể phát ra tiếng gáy gì?

Hắn nhìn ngoài sân chứa đầy thùng nước, mỉm cười tự giễu. Hắn đã chấp nhận chính mình phải chết, lại vẫn cứ không dám trễ nải Á Nam Xuyên Giang giao cho công việc, bất lực a...

Hắn ngồi im như thế, mở lớn cửa phòng, yên tĩnh đợi tới tối nay kia tiếng khóc lại đến, kết thúc đi cái này mấy năm oằn mình cố sống.

Nửa đêm tiếng khóc đúng hẹn vang lên, hắn lần này có can đảm chứng kiến nàng chân diện mục!

Nhưng hắn cái gì cũng không thấy, theo tiếng động ngày càng gần hướng hắn mà tới lại cái gì cũng không có phát hiện ra.

Hắn muốn cười, nhưng cổ họng ùng ục ra âm thanh lại như một tiếng chuột chết rít lên.

Khụ khụ…

Hắn đã chọn kỹ đêm nay trăng sáng, lại không lường được từ đâu tới mây mù che khuất đi ánh trăng!

Hắn ngày thường thử qua, ánh nến vô dụng, chỉ có những ngày nguyệt quang thông thấu mới có thể miễn cưỡng nhìn ra bên ngoài bóng ma.

Không nhìn thấy cũng đại biểu không biết mình chết vì cái gì, lay lắt một đời, cho tới chết vẫn mơ hồ a.

Hắn chỉ tiếc một điều như vậy…

Ý thức của hắn ngày càng mê mang, cơ thể hắn bỗng dưng co giật xốc lên, từ trong lỗ tai chảy ra nóng dính dịch đen, chóp mũi chu lại lạnh buốt!

Hắn đổ vật xuống từ trên ghế, giống như bị cự lực bàn tay vụt ngang mặt một cái, hai mắt đồng tử vốn đã giãn ra hết cơ vì đòi ngay lập tức nhảy loạn lên như hai con chim bị lửa đốt.

Hắn cười ré lên một tiếng rồi im bặt.

Triệt để mất đi ý thức, rơi vào hôn mê.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!