Chương 39: (Vô Đề)

Thiền Thanh là tới thanh tra giám sát mà không phải giám tạo, sẽ không ở đây với bọn hắn cả đời, thậm chí năm tháng cuối tiến độ cho kịp Cộng Hội cũng là không!

Cho nên hắn tới nhanh, đi nhanh, nhưng phải lưu lại sâu đậm kính sợ như sấm sét giữa trời quang.

Tại trong bốn lớp

"sĩ, nông, công, thương" bên trong, chỉ có công là có thể đối với Á Nam gia có phụ giúp tiên sự tác dụng.

Bọn hắn không như thủ hạ thôn đinh chỉ cần ngươi có cớ liền có thể điểu động bọn hắn, bọn hắn không hiểu tu tiên, cho nên sẽ sợ hãi tiên gia, chịu tiên gia điều động, thậm chí không cần làm ra giảng giải.

Nhưng công tượng sư, phu thuyền liền khác rồi, bọn hắn hơi hiểu tiên nhân, lại kiếm ăn không ở tại đất, tất nhiên không cầu sống mà cầu sướng, nổi dậy phản loạn vì đòi được quyền lợi lớn hơn!

Bọn hắn biết rõ giá trị của khó có thể thay thế của mình, sẽ không sợ tiên nhân tuỳ tiện giết một nhóm đổi một nhóm.

Cho nên có thể lấn lướt.

Thiền Thanh không thể phạt hết đám cỏ dại này, nhưng có cách khác tốt hơn, thế là giữa lông mày giận khí xông lên, hung hung trừng mắt lên quát:

Đủ!

Một tiếng này có pháp lực gia trì, quát tận đại lâu thuyền nhân, quả thực là đất bằng kinh lôi, xa một chút mũi thuyền không nói, phạm vi gần hắn mấy cái phàm nhân đã điếc đặc ù tai xuống, thậm chí một hai cái nghe tiếng kêu tới xem thì ngã rơi xuống khỏi thang.

Ân Trường hai tai thấu ra máu, đau đến phát khóc, lại phát giác trước mặt thiếu niên giận mà dải mũ bị tóc dựng đẩy cả lên, để lộ ra bên dưới chạy ngoằn nghèo gân trán như giun bò xanh tím, một điểm ngũ quan đoan chính rút đi , lông mày hơi có vẻ nồng hậu dày đặc, nguyên bản hững hờ tư thái bị nộ khí vọt lên, trợn mắt trừng trừng trông rõ hắn.

Thiền Thanh lồng ngực phập phồng, trên tay xoa nắn đốc kiếm, ngoan đạo:

"Tập trung phu thợ về trước mũi thuyền!"

Không cần hắn chỉ mặt đặt tên, ngã trái ngã phải trong đám phu thuyền, lập tức có người ù ù cạc cạc lao nhanh xuống dưới.

Xoanh.

Thiền Thanh rút ra bên hông kiếm, kiếm quang soi lên thiên quang gay gắt, gọi Ân Trường hai mắt lại hoảng lại hãi, lại chỉ thấy công tử nghiên xem thân kiếm, chợt không hiểu thấu hỏi:

"Ngươi dưới gối có tự?"

Ân Trường vội gật đầu nói:

"Đại nhân mắt sáng như đuốc, con ta thơ dại còn cần…"

Thiền Thanh gạt đi, đặt cái kia lạnh buốt thanh kiếm vào trong lồng ngực hắn, kể:

"Phải… Ngươi làm ta nhớ tới phụ thân ta, hắn cũng là tuổi già có con." Hắn sà xuống, mặt quay ngang chỉ để Ân Trường thấy được hắn nửa mặt đuôi mắt, con ngươi rút một cái về biên giới, nỉ non nói: Và ta ghét hắn.

Ân Trường bên tai thấm ra ẩm ướt huyết dịch, nát miệng già bên trong xoắn xuýt lưỡi lại, nhiễu đạo:

A... Đây là vì sao?

Thiền Thanh cười cười, nghe tiếng bên dưới liền biết công xưởng người đã tập trung tề tụ, chỉ đợi bọn hắn yên lặng xuống, bèn thổn thức nói:

"Hắn đã không nhìn nổi ta, trong những lúc tỉnh cơn say, hắn nói ta giống mẫu thân, bằng cách từ chối sự tồn tại của ta, hắn từ chối mọi ký ức về mẫu thân, không thấy nghĩa là không có... Đúng vậy, khi một người chết, nỗi đau thương không đến với người ở lại trong hình dáng của một nỗi buồn, mà là sự sợ hãi.

"Hắn dừng một chút, vỗ vỗ Ân Trường vai nói:"Gọi cho ta hai cái thân tín, danh tiếng phẩm hạnh tốt, gánh vác năng lực cao."

Thiền Thanh nhún chân một cái nhảy lên đầu đuôi thuyền, bên dưới đám phu thuyền xếp hàng ngay ngắn, tất cả im phăng phắc mà nhìn lên hắn, thế là vận khởi pháp lực đề giọng, không cần giới thiệu cũng để bọn hắn biết bản thân là tiên nhân, bàn tay bóp Lam Quang Quyết sáng lên, chỉ vào hai cái thân tín nói:

"Nhìn nhìn, hai người này đã theo nhà ta từ lâu, các ngươi hẳn là cũng quen mặt bọn hắn rồi đi."

Bên dưới người đồng thanh nói dạ, mặt Ân Trường tái mét đi, biết tính mạng của mình sắp kết thúc chỉ trong vài câu nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!