Thiền Thanh từ biệt giam phòng bước ra, đã thấy Á Nam Giả Nhượng sớm đợi sẵn ở trước cửa. Bên ngoài ngục tù hỗn loạn cảnh tượng không chút nào lan động được tới đây, hắn đứng tại đó miệng cười ý vị thâm trường, giống như vừa ban nãy đã áp tai vào cửa nghe lén hết, lại giống như không biết chút nào, nhìn vào hài tử bên vai vết cắn nói:
"Nhìn ngon lành đấy. Tự dưng thấy thèm thèm thịt người thì phải báo ca một tiếng!"
Á Nam Giả Nhượng nhìn mí mắt hài tử giật giật, nhoẻn miệng cười rộng hơn nói:
"Ta dẫn ngươi đi chữa thương... Nói cho ngươi biết, ta ở bên ngoài cũng không sung sướng gì! Ngươi tỷ tỷ sắc mặt không dễ nhìn. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nên để ngươi sớm ra ngoài gặp nàng một mặt mới được."
————
Bờ sông Ngoạn Nam giang
Thu vũ tiêu tiêu yết yết, rừng cây mất lá, đem đại địa trải thành một mảnh kim hoàng đỏ thẫm.
Thanh đồng đại trụ ngày xưa chỗ, người tới tấp nập như trẩy hội, văn nhân tài tử, đàn ca sáo nghệ, phô diễn tài năng, chỉ mong có thể thỉnh cá sấu lên bờ, được chúng mục tán dương.
Lại từ bờ Bắc đi ngược vào trong rừng, vừa đủ để nghe thấy tiếng mà không còn nhìn thấy người thì dừng lại chỗ.
Có một tiếng động nhỏ êm, một nhịp điệu mà riêng mỗi nốt cũng là một bản nhạc, âm thanh du dương khiến người ta nghe thấy thì quên ngay ngoài bìa rừng sáo nhạc, thì ra trong rừng đang có vị công tử cõng thương qua lại, thân thể tuỳ ý may động, gặp cơn gió mát liền thấp thoáng để lộ ra bên dưới mũ trùm hẹp dài ánh mắt, cái mũi kiên cường, lưỡng quyền cao vút.
Phảng phất như là ưng tước!
Hắn du nhiên như liễu diệp rơi trong gió, bàng quan vô tâm, lại chợt hứng thú bột phát, nghĩ tại một đầu ngọn cây nhảy lên, mới phát hiện ra sâu trong trạc cây còn có một cái bạch y nữ tử đang bó tay ôm gối tựa má ngồi.
Lòng hắn thoáng qua rung động:
"Thật tuấn tiểu nương ngư!"
Thế là, người nhẹ như phi yến trên không trung hơi dừng lại, dịch ra một bước, nhẹ nhàng trở xuống mặt đất, tóe lên mấy giọt lạnh như băng mưa thu.
Nàng quay mặt đi không nhìn hắn, lại để lộ ra một bên bên mặt lưu loát đường cong cùng cái cằm, nơi khóe mắt chớp động như giao ngư cắt nước, quả thực là mỹ lại diễm.
Hắn bần thần xem kỹ hai hơi, thậm chí còn có một loại tự cho là đúng ảo giác, giống như nàng thừa nhận chính bản thân mình bất lực không thể ngăn cản ánh mắt của hắn, thừa nhận cái nhìn của hắn cũng là một hành vi thể hiện quyền sở hữu của hắn với nàng!
Nàng từ từ quay đầu lại nhìn, cho hắn đủ thời gian ngượng ngùng quay mặt đi, giọng nói bên trong mang theo mấy phần kinh ngạc, hỏi:
Tiền bối?
Ngươi biết ta?
Nàng u lục con ngươi chậm rãi tảo động, tựa hồ bởi vì ngữ khí của hắn lại càng nắm chắc mình phỏng đoán, nói:
"Trong nhà có tiền bối bức họa... Cổn gia Ngũ Minh một trong, cẩm viên lĩnh phủ hắc thương, tên chỉ một chữ Dữ."
Cổn Dữ bị nàng một lời điểm thấu, lại nhìn xem cái kia xanh thẫm con ngươi giấu trong cành lá, trước mấy năm hung ác doạ người để cho hắn trong mơ vẫn còn sợ hãi, mà giờ đây lại mị hoặc như ma quỷ, hồ nghi nói:
"Ngươi cùng Á Nam Thanh Bạc có quan hệ gì?"
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu.
"Gia phụ tên húy Thanh Giản, là Thanh Bạc đại nhân huynh trưởng."
"Hai nhà đời đời túc địch, ngươi cáo tri tường tận như thế, là muốn chết rồi?"
Ba ngày trước, Cổn Dữ đột phá Trúc Cơ kỳ, phá cửa mà ra, lồng ngực âm thanh gào ra mà không hết, chính là nhân sinh vui sướng thời điểm!
Bế quan trước đó trong lòng biết bao lo lắng, vốn không phải đem một hơi mà xả hết ra được, một mặt lo lắng tên kia Á Nam Thanh Bạc sớm thành tựu Trúc Cơ vung kiếm giết tới tận cửa nhà hắn, một mặt lo lắng bản thân vong phụ sự kỳ vọng của gia tộc, nghiêm túc mà nói, hắn bế quan bảy năm bên trong cũng chính là Cổn gia thời kỳ nguy hiểm nhất!
Một buổi sáng nhất cử công thành, lại nghe tin đại địch vẫn lạc, quả thực là song hỉ lâm môn!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!