Cổn gia, Côn Ngô Phong.
Nếu xem Á Nam gia là tân sinh thế gia, thì cùng so sánh lên tới, Cổn gia bất quá là một cái sơ sinh tiểu hài tử.
Mà sơ sinh hài tử lọt lòng cái nôi chính là quan tài của mười người mẹ!
Thập nhị gia tộc lẫn nhau tranh đấu sáp nhập, một tràng thao thiết thịnh yến, mở to huyết bồn đại khẩu nuốt trọn Tam Giang tất cả lớn nhỏ tu hành giả, nhưng đồng dạng trận huyết chiến cũng kéo dài không bao lâu, phàm nhân kéo chăn che tai ngủ một giấc, ngày hôm sau trên toà núi cao đã có khác chủ nhân tới ngồi rồi.
Chỉ là tại trong quần ma loạn vũ đêm trường kia, mười cái gia tộc đã vĩnh viễn nằm xuống, mãi mãi không gượng dậy nổi, cũng bao quát cái kia một tiếng hót làm nên kinh người Phượng gia thế tộc!
Cổn gia đỏ hỏn hài tử bò ra từ đống thi thể, không có mẹ nên ôm đầu thút thít khóc, khóc xong liền tiếp lấy đi trong phế tích tìm thức ăn, cứ như vậy kền kền ăn xác thối một mực lớn nên, này kia một miếng, Đông Tây một khối, rồi mà cũng đắp nặn được chính mình một túi da người hoàn chỉnh tới.
Không nói đâu xa, Côn Ngô phong vốn chính là Phượng gia ngày trước chủ phong. Nhưng bị Á Nam gia Tiên nhân một bả nắm xuống, bóp vụn đỉnh núi, nơi kẽ ngón tay lưu tại mảnh mai ba miếng gò đất ngược lại trông kỳ khôi như cái mào gà.
Côn Ngô phong thế núi biến oải, thấp già như đồi, nồng độ linh khí thiếu đi nguyên bản ba thành, lại vẫn cứ là Tam Giang một quân xếp hạng ba mức độ dồi dào linh khí tiên phong rồi.
Cổn gia không đổi tên núi, đem cải tạo nó như cái thùng sắt, có Cổn gia Trúc Cơ tu sĩ tọa trấn, có thể thủ vững Trúc Cơ hậu kỳ công phá mấy ngày đêm.
Dễ thủ khó công là thế, nhưng giật gấu vá vai vết tích lâu ngày vẫn phải lộ ra tới!
Vị này địa vị cao siêu Cổn gia Trúc Cơ tu sĩ vậy mà cũng không thể tại chính mình gia tộc chủ phong tu hành!
Hắn những năm qua ngay cả thân mình cũng không tiếc, toàn vì cung cấp hai vị tử đệ bế quan đột phá Trúc Cơ.
Vị gia chủ này đã tại trên núi bồi hồi vài lần, lại bấm ngón tay đứng nhìn, nhập thần suy nghĩ:
"Hai cái vãn bối bế quan ba năm, tất cả linh khí riêng phần mình rẽ làm hai hướng chia về bọn hắn động phủ."
"Lại có hai năm, động phủ bên ngoài vân khí phun trào như tiếng thở khẽ, đã có chút thần di...."
"Ta nhịn ăn nhịn mặc, đem chính mình đan dược vì bọn hắn gia tăng nồng độ linh khí... Bây giờ lại có gợn sóng tiếng nước ra, nửa đêm có sông ngòi chảy xuôi âm thanh, ngoài động khe gạch thấm ra thanh thủy, khắp nơi óng ánh..."
Hắn chính mình cảm nhận qua đột phá Trúc Cơ hung hiểm, bây giờ nghĩ lại vẫn còn ướt đẫm lưng áo, mòn mỏi chờ đợi tử đệ nhiều năm không có xuất quan giấu hiệu, có thể nào không từng lo lắng đâu?
Vị này Trúc Cơ gia chủ nhìn trên tay cuối cùng một viên Trúc Cơ đan dược, lập hạ quyết tâm, thôi động Mệnh Hỏa nấu chảy ra sương mù thanh khí, khắp nơi tản mắt tại trên núi.
Thanh sương dâng lên che kín hắn thân thể, chỉ còn lại trầm thập lẩn khuất vấn vương tiếng nói:
"Bây giờ muốn làm.... Cũng chỉ có thể hướng thiên cầu, vì các ngươi đến chút may mắn thôi."
Một tiếng này dù thế nào nấn ná, chung quy cũng có lúc im bặt đi, trong núi thanh sương đã bắt đầu ngưng kết thành hạt, vì chiếc lá ngọn cỏ từng cái điểm xuyết.
————
"Đương... Đương... Đương"
Thiền Thanh ưa thích cảm giác này.
Loại cảm dùng bạo lực chống bạo lực, dùng cày phá đá.
Hắn ưa thích phá vỡ dưới chân khối đá, như giết một đứa con được đất mẹ ấp ủ hoài thai, cảm giác phá huỷ một thành tựu bao đời tốn công gây dựng được.
Tiết trời nóng nực hun chảo đá run run ra ảo giác, hàng dài người tù, xích sắt khoá chân, vươn người gõ đập, như đang ép hết cơ thể từ trong ra ngoài mà đập.
Đơn thuần đứng nhìn bọn hắn làm việc, cũng là một tội ác.
Giàn thiêu sức nóng đến từ trong những vết đá vỡ ra, nắng gay gắt dội ngược từ đá núi về hai lỗ mũi, hít thở không thông, nắng thè lưỡi liếm người tù đầu vai da thịt, nhuộm lên một màu rắn chắc nâu đồng.
Nhưng đây cũng là thời gian duy nhất trong ngày bọn hắn được chui ra khỏi ban đêm lạnh lẽo lòng đất sới ngục, chưa bao giờ được thật sự nghỉ ngơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!