Tát Thiện Lâm.
Ngút ngàn mảnh rừng vắt ngang qua Á Nam gia, Nhuận thị hai nhà địa giới.
Rừng núi đường nhỏ dấu chân heo hút, lao vùn vụt qua mấy vị thân mang bạch giáp tướng sĩ, người thủ lĩnh trên mặt tán loạn tóc cùng vụn thịt, máu tươi chảy thẳng tới xuống đầu mũi chân rơi xuống đất, đoàn ngựa kéo lên tức tốc dẫm tan vết máu vào bùn.
Hắn to lớn trên mặt viết đầy không thể tưởng tượng nổi chi sắc, những ngày qua ra sướng run người cảm giác mỗi khi lần tra được một cái manh mối vẫn còn nóng hôi hổi!
Có ngờ đâu tất cả đều là những cái bẫy miếng mồi chỉ chờ hắn từng bước dò theo, đi tới cuối chính là xa chân sập bẫy!
Hắn sắc thái hoảng hốt nhìn về theo sát sau hắn thiếu niên, hỏi:
"Ngươi quanh năm trên núi không lộ mặt... Như thế nào biết được tuyến đường này?"
Thiếu niên kia da mặt đỏ hồng, nâng lên lông mày nhìn hắn, hai mắt sáng tỏ đáp:
"Từ trong sách học được một ít đồ vật mà thôi... Đại nhân, thương thế còn tốt?"
Hắn cái này một nhắc, trên thân tráng hán cái kia chém vỡ vỏ giáp vết kiếm lại nhức nhối lên, tráng hán vội dốc ngược mấy viên đan dược, không dám hận, chỉ cảm thấy trốn thoát sau tai nạn may mắn, hổn hển nói:
"Trời đánh Ma tu... Lần này cùng những lần trước khác biệt... Hắn tu vi thế nào lại kéo ra một khoảng dài... Đánh cả đám không kịp trở tay!"
"Cái kia kiếm pháp... Tán tu bây giờ cũng thường ra những hạng người như thế?!"
Thiếu niên đảm lượng không nhỏ, giống như nắm chắc bản thân sẽ không bị theo đuôi, từ đầu tới cuối chưa từng ngoái đầu về sau, cũng không đáp hắn lời này, chỉ giá mã nhanh hơn.
Nhưng ngờ đâu, thủ lĩnh nam nhân giữa chừng dừng lại, rên lên một tiếng, kéo dựng ngược ngựa, la hét:
Đau sát ta a!
Theo sát hắn thiếu niên lại lấy một loại cao siêu khống mã kỹ xảo, lập tức chuyển hai chân sang một bên đạp xuống đất, ngựa có lực chống này lập tức ép sát vào bên vệ đường, thân ngựa cong lõm vào trái ngược tự nhiên mà không mất thăng bằng, hữu kinh vô hiểm né qua vụ ngã ngựa đằng trước.
Ngoại trừ thiếu niên cấp tốc làm ra phản ứng, cơ hồ đằng sau mười hai thớt ngựa đều ngã dẫm đè đạp lên người tráng hán, để hắn đau kêu cha gọi mẹ.
Mà thiếu niên ánh mắt không có khinh miệt, cũng không có xuống ngựa đỡ hắn từ lồm cồm bò dậy, đợi mấy cái binh linh thay phiên khiêng hắn, mấy lần nữa gióng lại ngựa lại trở về.
————
Ông ông
Đơn mộc tiểu viện truyền ra nhỏ bé tiếng linh khí ba động, bên ngoài cửa viện bạch điểu nấm mồ đã mọc lên cỏ xanh vờn vờn lay động.
Thiền Thanh từ trong tu hành tỉnh lại, khẽ vươn người một cái, lập tức cơ bắp giãn ra kêu tiếng tanh tách lên, khớp xương nổ lên giòn rồm rộp, miệng khẽ thở ra một ngụm màu xanh da trời linh khí, răng môi khinh động lại hút ngược trở vể, lập tức cái mũi chun lên, hai mắt như có thần vận mở ra, tĩnh như hàn đàm, thâm u một mảnh.
Chân Tức hô hấp từ hai mạch Nhâm, Đốc mới ban đầu cũng không dễ chịu, giống như hắn bị sặc nước ở mũi thấu buốt lên thuỳ trán, cho tới bây giờ đột phá tiểu cảnh giới thứ tư, hắn hít thở cái kia Thuỷ đã như là không khí, như cá dùng mang được.
Ve ve ve...
Sắc bén ứa nhọn tiếng kêu suýt chút nữa để cho hắn thổ huyết tức giận, cái này thiền tử giống như cũng được lời từ hắn đột phá cánh giới!
[ Quân Ngọc Dao] kề sát tại mang tại cũng không trấn áp được trong đầu hắn tiếng động, dù chỉ bé li ti thôi, nhưng hắn quyết không chịu thỏa hiệp! Thiền Thanh mượn nhờ tu hành cảm ngộ có một cái to gan suy nghĩ, nếu không thì... Giã thành bột mà hít chăng?
Hắn cạo ra từ đầu Quân Ngọc Dao một chút bột ngọc, ban đầu để vào trong lòng bàn tay đổ xuống liền lập tức ho sặc sụa thổi ra, sau đó rút kinh nghiệm, liền cán dẹt bụi thành một mảnh dẹt, lấy tay bịt một múi dùng mũi quẹt đưa một hơi...
Sốc tận óc!
Buốt méo miệng!
Đau muốn mở sọ mà xoa bóp não!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!