Chương 17: Mấy Người Hận Bệnh Sinh

Ba gia tiểu viện.

Chính đường bên trong, bàn thờ nhang khói đã bốc lên nghi ngút, một chút hạ nhân sớm đã bị đuổi đi, chỉ còn hai cái lão giả đang co gối tại trên sập ngồi nhìn nhau.

Ba lão gia tử thở vắn than dài.

Không hắn, năm ngoái thân nhi tử vô duyên cớ vô kết quả mà chết, còn chưa kịp hồi phục, năm nay đích tôn tử cũng mất tích rồi!

Hắn trong một đêm rụng hết lông mày, lộ ra hai đầu mí mắt nhăn nheo như sâu róm, co duỗi lúc chỉ để lộ ra một khe hẹp, liếc Trần Thì Kiến nói:

"Chuyện đã đến nước này... Ta cũng không dối ngươi."

"Nhà ta Sinh nhi năm ngoái là tại bờ sông phòng thủ chết không minh bạch... Vào lúc cái kia phá miếu tự sinh dị tượng... Trêu đến hai nhà kia lão tổ đều tự mình lai khán!"

Hắn nuốt nước mắt mà nói tiếp:

"Hắn chống thuyền mà vào sương mù sau đó, ngay cả cái rắm cũng không có phát ra được! Thuyền trở ra lúc, một đám thủy binh còn không nhận ra trên thuyền đã thiếu đi bọn hắn đội trưởng...."

Trần Thì Kiến lặng người nghe lấy, Á Nam gia giới hạn thông tin rất nặng, lớn tới tình cảnh đã diễn hóa thành luật ngầm không thể không biết, chỉ gói gọn trong tám chữ

"Không ở chức ấy, không lo chuyện ấy."

Hai cái lão hữu dù thân đến tình cảnh hiểu rõ tính nhau, không có chuyện gì không nói được bạn tâm giao, cũng không phải tùy tiện có thể tọc mạch sang công vụ chuyện này.

Nhưng hôm nay khác rồi...

Trần Thì Kiến chọn lựa từ ngữ một hồi, đã định nói ra nhưng vẫn trước nói lời cảnh báo:

"Lời ta nói tiếp... Có thể muốn mạng ngươi..."

"Ngươi nói, ngươi mất đi bất quá một cái tôn nhi nữ, nhưng ta Khởi nhi nhưng là tổ tông mạch nguồn! Ta dù liều thân già này cũng phải bảo vệ hắn một phen!"

Trần Thì Kiến trầm giọng đáp:

"Ô Ngạc quay người, sấu đầu nuốt đuôi... Lời đồn cũng không cách quá xa sự thật... Ta không bàn luận đúng sai, chỉ nói những điều tận mắt nhìn thấy."

"Khi ấy chính vào lúc mưa lũ, nước sông dâng cao quá ba thước, mặt nước chạm đến chân Thanh Bạc đại nhân đang bị buộc đứng vào ô đồng đại trụ, thiết xích trọng trọng trói đến gắt gao."

"Phía dưới hai bên bờ dân chúng đổ ra khán vọng, thượng thủ Tiên môn Tiên Sứ cúi người trông coi, thẩm vấn đã quá ba ngày, từ đầu tới cuối Thanh Bạc đại nhân chỉ đáp một câu nói."

"Hắn nói: Phụ thân, không xuống Hoàng Tuyền, thề không gặp lại."

"Hắn hô đến lần thứ 999, Á Nam gia lão tổ tuốt kiếm mà ra, chém đầu không rời khỏi cổ mà khí tuyệt bỏ mình. Chém đoạn đầu đại trụ mặt cắt bóng loáng. Chém đoạn lưu đại giang ba đào cuồn cuồn chảy mười ba tức!"

"Chém cho Tiên môn Tiên Sứ sắt mặt tái xanh, đợi đến nửa ngày mới muộn thốt ra được hai chữ: Kiếm Nguyên.."

Ba lão gia tử nghe đến nhập thần, đợi cho Trần Thì Kiến tự mình rót tới chén trà thứ ba, hắn mới bừng tỉnh như vừa ra khỏi mộng, xoa tay lên cổ làm nắm bóp tư thái, khản giọng nói:

"Lão tổ như thế quyết tuyệt?"

Trần Thì Kiến ngữ khí trọng trường đáp:

"Một điểm thân sơ cũng không nhận."

Ba lão gia tử thừ người ra, một chút dũng khí ban đầu cũng lún bại vào trong, yếu ớt nói:

"Ta mấy ngày trước trong lòng linh cảm, tự mình lội xem viên kia đồng trụ... vậy mà chỉ còn lại một đoàn dây xích sắt chìm sâu xuống đáy sông..."

Trần Thì Kiến nếm trà đến đầu lưỡi nhạt thếch, méo miệng đi nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!