Chương 1: Toái Ngọc

Tuyết rơi ba ngày.

Thông hướng Đông Kinh trên sông nhỏ, cỡ tá thuyền gỗ đang chậm rãi tiến lên trong mưa tuyết, buồm nâu bạc phướn đen nhàu.

Lơ đễnh, người ta dễ nhầm đoàn thuyền là một đội buôn non nớt, thuyền cùng thuyền ở giữa phân bổ lộn xộn, lớn nhỏ không đều, mấy cái hộ vệ áo tơi nghiêng lệch, sợ mưa ướt thân đều núp cả vào dưới mái hiên.

Đổi một cái lâu năm lão thủy binh tới xem, hắn phải cố gắng lắm mới nhận ra, những cái kia thuyền nước sâu hai gang đầy ngấn… Là đang trở vật cực nặng dấu hiệu!

Oa... Đông.

Oa... Đông!

Nhưng hắn già nua như vậy, ắt sẽ không nghe được nhỏ như cánh gián liên miên tỉ tê hài tử tiếng khóc âm thanh len lỏi qua những lần xiềng xích va đập vào đại thiết bản vật dụng!

Càng là, chỉ có từ trên cao nhìn xuống, người ta mới có thể phát hiện ra tựa như hỗn loạn đội ngũ này lại đang bao vây chặt chẽ ở giữa nhất, tầm thường nhất thuyền nhỏ.

Tối kém cỏi khinh chu khoang thuyền bên trong đang rải lấy màn dùng bằng sa bằng đoạn, lông cầu làm gối, nhung chăn xuyên vàng, hào phú bức người. Có hai đứa bé đang dựa vào nhau, hoa lệ phục sức hài tử đang tựa vào vai mộc mạc quần áo tiểu hài bên cạnh ngủ thiếp đi.

Mộc mạc manh áo hài tử hình như đã thức dây, lông mày nhíu lại, cơ thể hơi khẽ run lên liền lập tức bị hắn khắc chế đè xuống, như sợ đánh thức đồng bạn đang ngủ.

Tiết trời tê tái, Đông Nam hàn phong rét buốt lùa qua khe cửa, khuôn mặt hắn vốn đã trắng bệch, lại càng thêm nhợt nhạt đi.

Uỳnh!

Bên ngoài chấn động tiếng nổ hẫng xuống cùng lúc xé tan dẫn đầu thuyền buồm, tàn xác cùng ván gỗ vung vãi nghiễm nhiên chặn ngang đoàn thuyền bước tiến!

Trên thuyền đám người lại không xao động, lộ ra một vẻ lâu năm lão luyện, theo tiếng huýt sáo vang lên, nhanh chóng xếp thành trận hình.

Ba người đấu lưng, năm người thành tiểu trận, dõi mắt tám hướng…

Hiệu lệnh xuất hiện về sau, lại cũng không có tiếng động gì. Vốn là lấy phướn buồm công dụng chỉ cần xoay nghiêng liền có thể để tàu dựa vào gió Đông Nam mà dần lui về đường cũ, nhưng kẻ địch có thuỷ lôi, rõ ràng có chuẩn bị mà đến, không thể khinh động.

Vút.

Bang!

Một trận mưa tên mở đầu bị đám hộ vệ múa kiếm chặn lại, mưa tên không thấy máu lại đâm thủng phướn buồm, tuyệt đi đoàn thuyền rút lui hy vọng. Lập tức trong lách ngạch, cỏ lau bên trong lao ra lớp lớp khinh chu, cưỡi thuyền người không mặc áo giáp, trang bị chắp vá, chỉ là số lượng nhiều.

Đám người mới đến chia cắt đội hình, cong người bật lên khoang thuyền tấn công, rất nhanh một hồi gió tanh mưa máu va chạm diễn ra, đao kiếm cùng đao kiếm tương bác, tiếng la hét phẫn nộ không ai nhường ai.

Trong khoang thuyền hai đứa trẻ đều đã tỉnh lại, giết tới đỏ mắt đám người thanh âm cũng không phải nhỏ, dù là ngu ngốc cũng phải đoán được bên ngoài chuyện gì!

Hoa lệ đứa bé, hai mắt mở to, sợ hãi mếu máo khóc, hai tay bấu chặt vào gầy yếu hơn đứa trẻ. Bị bấu vào đứa trẻ hiển nhiên đã bị đau, móng tay đâm vào trên vai sẹo còn hơi chảy ra máu, trắng bệch khuôn mặt của hắn lại không có chút nào chán ghét, cau lại lông mày dồn hết chú ý vào trong ngực hắn gói đồ nhỏ, gắt gao dùng tay khư khư nắm chặt.

Tựa như cứu mạng đồ vật!

Một hồi lâu sau, va chạm thanh âm nhỏ dần lại, mặt sông sớm đã bị nhuộm một tầng đỏ quạch máu tươi, theo cuối cùng một tổ năm người gối lên bụng nhau chết, gần hai mươi kẻ chiến thắng tụ lại ở trên lớn nhất khoang thuyền, lại ngẩn người thao mắng:

"Những thứ này trọng nhân giữ của so với nương ta giữ màng trinh còn kỹ!"

Thì ra mấy cái rương kho báu đều ở tại khoang này thuyền lớn nhưng chìa khóa thì bị tản ra, giấu tại trên khắp đoàn thuyền từng cái hài tử trên người vết sẹo!

Chính hài tử cũng không biết chìa khóa bị giấu ở cái lỗ nào trên người...

Đám người truy theo tiếng khóc mà lôi ra từng đứa, lại nhịn xuống buồn nôn mà ghê răng rạch ra trên người chúng từng vết sẹo mới khâu!

Nhưng vất vả một hồi cũng xong, đám người quây lại thành hình bán nguyệt, sướng run người thưởng thức trước mặt từng rương châu báu… Nhưng nào có được bao lâu?

Sắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!