Lâm Khước Li cúi đầu xuống, tay thì giơ cao lên.
Tuy bị đánh có thể kiếm được điểm tích lũy, nhưng cậu vẫn hơi sợ, lỡ như trong thế giới tu tiên, cây thước hay sức đánh của Hạ Lan Tuyết không giống như cậu tưởng thì sao? Chẳng lẽ đánh một cái thôi cũng đủ làm tay cậu sưng tấy cả ngày à?
Thủ Dương tò mò quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy cảnh tượng: Lâm Khước Li đáng thương vô cùng, co người lại thành một cục, quỳ dưới chân Hạ Lan Tuyết, hai tay giơ cao, lòng bàn tay còn hơi run run, vừa sợ vừa không dám cãi lời.
Thủ Dương tiến lên hỏi: "Lâm công tử phạm lỗi gì thế?"
Trong mắt Thủ Dương, Lâm Khước Li nhìn thuần khiết đáng yêu như một con búp bê sứ tinh xảo, hoàn toàn không giống kiểu người có thể gây ra chuyện lớn. Vậy mà giờ lại ra vẻ như sắp bị sư tôn lột da đến nơi?
"Ta ngủ gật trong lúc nhập định... Sư tôn muốn phạt ta là đúng rồi."
Lâm Khước Li lo Thủ Dương sẽ phá chuyện tốt của mình, kiểu như can ngăn Hạ Lan Tuyết đừng phạt nữa, nên vội vàng lên tiếng đuổi khéo. Cậu chớp đôi mắt đẫm nước, kiên cường nói: "Không sao đâu sư huynh, ta chịu được mà!"
Thủ Dương: "......"
Thủ Dương ngẫm nghĩ một chút, rồi nói với Hạ Lan Tuyết: "Sư tôn, Lâm công tử tuổi còn nhỏ, lại vừa mới bắt đầu tu hành, chưa hiểu rõ đạo lý trong đó, xin ngài tha cho cậu ấy lần này?"
Lâm Khước Li: "......!"
Nếu là trước đây, cậu chắc sẽ cảm động mà gọi Thủ Dương là cha mẹ tái thế. Nhưng giờ cậu chỉ muốn lao tới bóp vai Thủ Dương mà gào: Đừng có làm thế chứ!!!
Cậu vội vàng nói: "Không không không... Không thể tha được!"
Thủ Dương thở dài: "Sư tôn xem, Lâm công tử biết nhận lỗi, lại còn chủ động chịu phạt, hẳn là đã tỉnh ngộ rồi."
Lâm Khước Li càng rối hơn: "Không có không có!! Ta chưa tỉnh ngộ gì hết!!"
[ Ký chủ... tôi nói chứ, cái kiểu làm nũng này của cậu sao lại có hiệu quả với ai cũng được thế? Kỷ Thuần có, Thủ Dương cũng có, chỉ riêng Đạp Tuyết tiên tôn là không hề có tác dụng đâu! ]
Lâm Khước Li giận dữ nói: "Cái gì mà làm nũng! Tôi là người có chí khí, kiên cường bất khuất, không phải làm nũng! Chẳng qua là... tôi đang khiêm nhường cầu xin tha thứ thôi! Với Kỷ Thuần và Thủ Dương thì có tác dụng vì họ có lương tâm!"
"Hạ Lan Tuyết không có lương tâm!" Câu này cậu nói ra từ tận đáy lòng.
Hạ Lan Tuyết nhìn cảnh trước mặt: Lâm Khước Li lúng túng rối loạn, Thủ Dương thì bất đắc dĩ rồi khẽ lắc đầu.
"Thôi, xem như lần đầu ngươi phạm lỗi, ta không phạt. Nhưng không có lần sau."
"......!"
Cậu sai rồi.
Thật ra hắn vẫn còn lương tâm.
A a a a!!! Nhưng sao lương tâm lại xuất hiện đúng ngay lúc này chứ!!!
Lâm Khước Li tuyệt vọng gọi: "Sư tôn......"
Hạ Lan Tuyết đưa cây thước trả lại cho cậu, rồi cầm chuỗi hạt nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâm Khước Li khổ sở đến mức khóc không ra nước mắt.
[ Nghĩ tích cực lên đi! Hôm nay cậu đã kiếm được 6 điểm rồi! Cộng với hôm trước là tổng cộng 12 điểm! Tiến bộ vượt bậc đấy! ]
Lâm Khước Li: "......"
Nợ hàng trăm mà kiếm được tới hàng chục... cậu nhìn tôi xem, trông tôi có vẻ vui không?
Thủ Dương thấy cậu vẫn còn quỳ, nghĩ thầm: Đúng là thật thà quá mức, nhắc nhở: "Sư tôn muốn nghỉ ngơi, chúng ta nên lui ra thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!