Chương 8: Đường vòng cứu quốc

Lâm Khước Li cảm thấy mình như nửa tỉnh nửa mơ, ý thức có vẻ như vừa được tự do trong một khoảnh khắc, cảm giác này rất quen thuộc, thường xuyên gặp khi đang học mà gật gù ngủ gật.

Nhưng bây giờ cậu đang ngồi trên một tảng đá lạnh băng, không có chỗ tựa lưng. Đầu cúi xuống, nghiêng nghiêng mấy lần, cuối cùng không chống nổi mà ngả người xuống.

Hạ Lan Tuyết ngồi ngay trước mặt, nên khi Lâm Khước Li ngã xuống thì đầu của cậu lại gối lên đầu gối của Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết chẳng có phản ứng gì, chỉ khẽ mở mắt, cúi xuống nhìn đầu tóc xù xì kia.

[Chúc mừng ký chủ hoàn thành tiếp xúc tứ chi: nằm lên đầu gối, thưởng 3 điểm tích phân!]

Âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu, dọa cho Lâm Khước Li tỉnh hẳn, bật dậy ngay lập tức.

Được thêm điểm là chuyện tốt, nhưng cả người Lâm Khước Li cứng đờ. Cậu có cảm giác như mình vừa biến nhiệm vụ tiếp xúc tứ chi thành nhiệm vụ ám sát, vội vàng chống chế: "Đệ tử không có ngủ, đệ tử chỉ là... chỉ là..."

Hạ Lan Tuyết: "Đang ngủ?"

"Cũng... cũng đúng ạ, ý đệ tử là..."

"... Thôi, không nói nữa. Sư tôn, đệ tử sai rồi! Đệ tử sau này không dám tái phạm nữa!"

Hạ Lan Tuyết: "Thước mới vừa giao cho ngươi, đã muốn dùng rồi à?"

Lâm Khước Li: "......"

Lần này thì Lâm Khước Li thật sự muốn khóc.

Cậu hoảng hốt rút cây thước ra, hai tay dâng lên. Khi thấy Hạ Lan Tuyết nhận lấy, cậu run run chìa hai tay ra, lòng bàn tay hướng về phía trước rồi run rẩy cầu xin: "Sư tôn... nghĩ đến việc đệ tử mới phạm lỗi lần đầu, có thể... có thể tha cho đệ tử được không?"

Hạ Lan Tuyết mặt không biểu cảm, liếc nhìn cây thước đang giơ cao lên, khiến Lâm Khước Li sợ quá rụt tay lại.

Hu hu hu hu, cậu không muốn bị đánh đâu!!

Hạ Lan Tuyết nắm lấy cổ tay cậu, ép cậu chìa lòng bàn tay ra.

Cảm giác lạnh buốt từ tay Hạ Lan Tuyết lan khắp người, khiến Lâm Khước Li run bần bật, giọng yếu ớt cầu khẩn: "Hay là... sư tôn đánh nhẹ một chút được không?"

Ngay sau đó —

[Chúc mừng ký chủ hoàn thành tiếp xúc tứ chi: nắm tay, thưởng 3 điểm tích phân!]

"?!"

Lâm Khước Li đơ người ra. Đúng lúc ấy, ngoài động phủ vang lên giọng của Kỷ Thuần: "Tiên Tôn, Thủ Dương tiên quân đã trở lại! Hiện giờ đang cùng các trưởng lão ở chính điện."

Lâm Khước Li vội vàng nhân cơ hội rút tay về.

Thấy Hạ Lan Tuyết kết thúc ngồi thiền định đứng dậy, mắt cậu sáng lên.

Hôm qua mới nghe Kỷ Thuần nói vị Thủ Dương tiên quân này đang trên đường về, không ngờ nhanh như vậy đã đến rồi.

Tốt quá rồi! Thủ Dương tiên quân, bất kể ngài là ai, giờ phút này ngài chính là ân nhân cứu mạng của ta!

Hạ Lan Tuyết liếc cậu một cái, rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt vui mừng vì thoát nạn của Lâm Khước Li, hắn chậm rãi nói: "Về rồi sẽ phạt ngươi sau."

"......"

Lâm Khước Li mím môi, thầm nghĩ: Phạt thì phạt, nhưng kéo dài được lúc nào hay lúc ấy. Biết đâu lát nữa sư tôn gặp cố nhân vui lên thì lại quên mất việc phạt thì sao?

Hai người cùng rời khỏi động phủ. Kỷ Thuần cười nói: "A, Lâm công tử cũng ở đây à. Vừa hay cùng đi luôn. Nếu ngươi qua được đại hội tuyển đệ tử sắp tới, người đó sẽ là sư huynh của ngươi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!