Ở giới tu chân đã sáu mươi năm, Lâm Khước Li và Hạ Lan Tuyết cuối cùng cũng tìm được một thuật pháp có thể đưa họ đến quê hương của Lâm Khước Li. Kết hợp cùng hệ thống, một khi thuật pháp khởi động thì họ phải ở lại thế giới hiện đại đủ năm mươi năm mới có thể quay về.
Lâm Khước Li coi như đang đi du lịch cùng Hạ Lan Tuyết.
Hệ thống dùng "công nghệ đen" để làm giấy tờ cho Hạ Lan Tuyết, đồng thời phục hồi lại lý lịch cũ cho Lâm Khước Li, hai người cứ thế mà an ổn sống chung.
Hạ Lan Tuyết nhìn quanh: "Đây là nơi ở trước kia của em à?"
"Ừm!"
Hai người đang ở trong một căn hộ nhỏ, là thứ duy nhất mà cha mẹ Lâm Khước Li để lại cho cậu trước khi qua đời.
Căn nhà nhỏ này diện tích không lớn, mà thời điểm hệ thống đưa hai người trở lại là ngay sau khi Lâm Khước Li xuyên sách chưa bao lâu, nên căn nhà trông vẫn còn khá mới, thậm chí trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn vặt chưa ăn hết.
Hạ Lan Tuyết bước lên nhìn, trên sofa chất đầy sách, trên bàn là đống văn phòng phẩm và sổ ghi chép mở tung, sàn nhà rải rác đồ ăn vặt. Dù hơi lộn xộn, nhưng lại tràn đầy dấu vết của cuộc sống, chỉ nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Lâm Khước Li từng sống ở đây.
Lâm Khước Li có chút ngại ngùng, vội vàng cúi xuống thu dọn: "Ờm... trước khi xuyên tới em đang chuẩn bị thi, em khi đó vẫn còn là sinh viên đó!"
Sau bao nhiêu năm mới quay về hiện đại, Lâm Khước Li nhìn quanh cũng cảm thấy như cách một đời, khẽ thì thầm: "Thật kỳ diệu... cảm giác như được trở lại thời sinh viên trẻ tuổi vậy."
Căn nhà này giờ đối với cậu vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Cậu đã từng sống ở đây hai mươi năm, nhưng cũng đã rời xa nó sáu mươi năm rồi.
Nhìn những đồ dùng như máy lạnh, tivi, đồ nhà bếp... Lâm Khước Li bỗng cũng thấy mới mẻ như Hạ Lan Tuyết vậy.
Hạ Lan Tuyết xoa xoa sau gáy cậu: "A Li mãi vẫn như một đứa trẻ."
Đó cũng là điều khiến Hạ Lan Tuyết ngạc nhiên, không ngờ dù đã qua bao năm, Lâm Khước Li vẫn hoạt bát như lần đầu gặp. Bây giờ ngay cả Hạ Lan Li Vũ trông còn trưởng thành hơn Lâm Khước Li nữa.
Hơn nữa, do là người tu hành nên dung mạo thay đổi rất chậm, nếu Lâm Khước Li và Hạ Lan Li Vũ đứng cạnh nhau thì ai là cha ai là con còn khó nói.
Lâm Khước Li cười gượng, gãi đầu: "Đều là lỗi của sư tôn hết..."
Nói thật, ở cạnh Hạ Lan Tuyết, được hắn nuông chiều đến vô lo vô nghĩ, ai mà lớn nổi chứ!!
Lâm Khước Li cười hì hì: "Thôi đừng nói mấy chuyện đó nữa, em dẫn sư... à không, anh đi tham quan và giới thiệu nha!"
Lâm Khước Li kiên nhẫn chỉ cho Hạ Lan Tuyết từng thứ trong nhà, tivi mở thế nào, lò vi sóng dùng ra sao, tủ lạnh để làm gì... Và điều khiến Lâm Khước Li kinh ngạc là dù cậu nói bao nhiêu thì Hạ Lan Tuyết chỉ cần nghe một lần đã làm được hết.
"Wow..." Lâm Khước Li cảm thán, nhớ lại hồi trước đi l*m t*nh nguyện ở viện phúc lợi, dạy mấy ông bà cụ cách mở tivi mà phải mất cả buổi, không ngờ...
"Em còn chuẩn bị tâm lý kiểu dạy cho ông bà cơ, không ngờ anh lại còn thông minh hơn cả em..."
Đúng là người thông minh thì ở đâu cũng thông minh nhỉ?
Hạ Lan Tuyết nhướng mày: "Ông bà?"
Lâm Khước Li cười gượng: "À à, ý em là... ừm... tuổi của anh ở hiện đại chắc cũng được tính là hóa thạch sống rồi!"
Nhưng mà...
Lâm Khước Li nhìn người đàn ông trước mặt.
Hệ thống chuẩn bị cho Hạ Lan Tuyết một bộ quần áo cơ bản: Áo sơ mi trắng phối với quần đen. Khác hẳn với bộ đạo bào rộng thùng thình thường ngày, bộ đồ này càng làm nổi bật dáng người cao ráo của hắn. Mái tóc trắng dài giờ trở thành tóc ngắn, phối với đôi mắt vàng khiến hắn trông như một người con lai cực kỳ đẹp trai.
Đẹp trai quá...
Lâm Khước Li cười khúc khích: "Anh ơi, mình đi ngủ nào~"
Hạ Lan Tuyết gõ nhẹ lên đầu cậu: "Cái đầu nhỏ của em lại đang nghĩ gì thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!