Chương 75: Phiên ngoại 2: Nỗi tiếc nuối được bù đắp

Hôm ấy, Hạ Lan Tuyết và Lâm Khước Li vừa vui chơi vừa trảm yêu trừ ma dưới chân núi. Sau khi giết một con oán quỷ, họ vô tình nhặt được một pháp khí thần kỳ trong hang động, tên là "Tố Linh Châu".

*Tố Linh Châu (), : quay về, : linh hồn. Viên linh châu có thể giúp người ta quay ngược về chấp niệm trong lòng, quay lại "linh hồn" của quá khứ.

Theo ghi chép trong cổ thư, Tố Linh Châu này có thể khiến người ta không phân biệt được đâu là mộng, đâu là thực. Cũng giống như "Trang Chu mộng điệp", rốt cuộc là Chu công mộng thành bướm hay bướm mộng thành Chu công?

*, ? | Ranh giới giữa mộng và thực không rõ ràng, đôi khi ta không biết đâu là hiện thực, đâu là mơ vì cảm xúc trong mơ cũng thật như đời.

Sau khi Hạ Lan Tuyết thử nghiệm, viên linh châu này có thể khiến người ta mơ, quay trở lại khoảnh khắc chấp niệm sâu nhất trong lòng. Tuy chỉ là mộng, nhưng ký ức để lại lại chân thật như thể chính mình đang ở trong hiện thực. Hơn nữa, không chỉ người trong mộng, mà cả những người được người ấy yêu thương cũng sẽ cùng mang ký ức đó.

"Thần kỳ vậy sao?" Lâm Khước Li chớp mắt: "Vậy chẳng phải là một trải nghiệm tuyệt vời à? Giống như được làm một giấc mộng đẹp, lại còn có thể cùng người mình yêu lưu lại ký ức tốt đẹp nữa."

"Lời thì nói vậy, nhưng cũng chỉ là truyền thuyết thôi." Hạ Lan Tuyết lắc đầu: "Cổ thư kia phần nhiều là chuyện thần thoại, khó mà tin được. Huống hồ, viên linh châu mà ta vô tình nhặt được này cũng chẳng biết là thật hay giả."

"Cũng phải ha..." Lâm Khước Li không để tâm: "Với lại bây giờ chúng ta cũng hạnh phúc rồi, chẳng có chấp niệm gì đâu."

Đó là năm thứ năm kể từ khi Lâm Khước Li và Hạ Lan Tuyết thành thân, mỗi ngày trôi qua đều rất hạnh phúc.

Hạ Lan Tuyết khẽ xoa đầu Lâm Khước Li. A Li của hắn là người thiện lương, sống tự do phóng khoáng, là một người trong sạch, không vướng tâm ma, chẳng có chấp niệm nào cả.

Ngược lại, hắn làm sư tôn, lại có không ít chấp niệm. Nhưng như A Li nói, bất kể quá khứ ra sao, hiện tại họ quả thật rất hạnh phúc.

Hạ Lan Tuyết cất viên linh châu vào túi trữ vật: "Giờ cũng khuya rồi, chúng ta về quán trọ thôi."

...

Trăng treo đầu ngọn liễu, trong rừng sâu núi thẳm, ngoài cửa sổ có bầy quạ vụt bay qua, trong phòng yên tĩnh lạ thường.

Sau khi Hạ Lan Tuyết ôm Lâm Khước Li ngủ, lần nữa mở mắt ra, bỗng thấy xung quanh dường như đã khác.

Không, hoặc phải nói là bọn họ đã trực tiếp bị dịch chuyển, không còn ở quán trọ nữa, mà là một hang động tối đen như mực. May mà Lâm Khước Li vẫn nằm yên trong lòng hắn.

Không đúng.

Sau khi Lâm Khước Li sử dụng cơ thể này, diện mạo đã khác hẳn Ma tôn năm xưa. Thế nhưng lúc này, dáng vẻ của Lâm Khước Li... sao lại trở về như trước kia?

"Sư tôn...?"

Lâm Khước Li tỉnh dậy, chống người trên giường đá, ánh mắt còn mơ màng nhìn hắn.

Hạ Lan Tuyết theo thói quen đưa tay ôm lấy eo cậu, nhưng vừa chạm vào, cậu đã run rẩy, cẩn thận nhìn hắn: "Ta... ta chưa chết?"

Hạ Lan Tuyết khựng lại.

"Tôn thượng!"

Bên ngoài hang, A Vũ và A Lâm vội vã chạy vào: "Ngài tỉnh rồi!"

Họ liếc qua Hạ Lan Tuyết, giọng mang chút dè dặt: "Là tiên tôn cứu ngài trên tế đàn... Hang động của tộc này thích hợp hơn cho việc chữa thương và hồi phục nguyên khí, nên bọn ta cùng tiên tôn đưa ngài về đây."

Hạ Lan Tuyết khép mắt.

Sao lại thế này...

Không ngờ viên linh châu đó thực sự hiệu nghiệm?

Nó cho hắn một giấc mộng Hoàng Lương, đưa hắn quay lại chấp niệm duy nhất chưa buông được: Cái chết của Lâm Khước Li.

*Giấc mộng Hoàng Lương () xuất phát từ truyện "Chẩm trung ký" () của tác giả Trầm Ký Tế thời Đường. Câu chuyện kể về một chàng thư sinh nghèo tên là Lư Sinh, người đã dừng chân tại một quán trọ trong chuyến đi thi. Trong khi chờ đợi nồi kê vàng (hoàng lương) chín, anh đã ngủ và mơ thấy mình đỗ đạt, cưới vợ, và sống trong vinh hoa phú quý suốt 18 năm. Tuy nhiên, khi tỉnh dậy, anh nhận ra rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, và nồi kê vẫn chưa chín.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!