Lại nửa năm nữa trôi qua.
Hôm nay, Thủ Dương và Thiên Tuế vừa trảm yêu trừ ma xong trở về, thì thấy Lâm Khước Li đã sớm đứng đợi ở cổng lớn.
Lâm Khước Li tung tăng chạy tới, hớn hở vẫy tay: "Đại sư huynh!! Cuối cùng hai người cũng về rồi!"
Thiên Tuế cảm động nói: "Ai nha, sư thúc nhớ chúng ta đến vậy sao?"
"Cũng... coi như là vậy đi..." Lâm Khước Li cười gượng, gãi đầu.
Thủ Dương dở khóc dở cười. Chắc là nhớ hắn ta về để thay phiên Hạ Lan Tuyết trông môn phái thì có.
Lâm Khước Li thích chạy xuống núi chơi, nhưng Vạn Kiếm môn không thể không có người canh giữ, vì thế chỉ khi Thủ Dương về, Hạ Lan Tuyết mới có thể đi cùng cậu xuống núi.
Thủ Dương trong lòng cảm khái. Trước đây Hạ Lan Tuyết gần như không bao giờ rời núi, quanh năm bế quan, vậy mà giờ lại chịu "trực ban luân phiên" với hắn ta, thi thoảng mang Lâm Khước Li xuống núi mười ngày nửa tháng, khi thì nói đi leo núi, khi thì nói đi du ngoạn, từ vùng núi Quần Ma cho đến địa giới Tiên môn, thậm chí cả nhân gian cũng đi khắp nơi.
Lâm Khước Li như một con chim sẻ nhỏ không quản nổi, mà Hạ Lan Tuyết lại để mặc cho cậu nghịch ngợm.
Nhưng như thế cũng tốt.
Ít ra bây giờ sư tôn giờ đã có thêm chút nhân khí.
Thủ Dương bước tới xoa đầu Lâm Khước Li: "Sư huynh có quà nhỏ cho ngươi, đi thôi."
Mọi người vừa định quay về thì thấy trận pháp phía trước khẽ động.
"Hử?"
Lâm Khước Li tò mò quay đầu lại, đây là cổng chính trên đỉnh núi, chỉ người trong nội môn mới có thể ra vào, ngoài mấy người bọn họ ra thì còn ai nữa chứ?
Ngay sau đó, trong trận pháp hiện ra một bóng dáng nam nhân cao ráo.
Nam nhân cầm quạt xếp, đứng sang một bên, bốn mắt nhìn nhau, giây lát sau, y mỉm cười nhìn Thủ Dương: "Ôi chao, sao rồi? Đại sư huynh không nhận ra ta sao? Tính ra thì... cũng 700 năm chưa gặp rồi nhỉ."
Thủ Dương ngẩn ra: "Thủy Vân?"
Hắn ta cười, tiến lên vỗ vai nam nhân kia, đúng là Thủy Vân: "Sao có thể không nhận ra được, chỉ là ta chưa kịp phản ứng thôi. Tiểu tử ngươi... cuối cùng cũng biết đường về à!"
Lâm Khước Li khựng lại, thì ra là nhị sư huynh du hành bên ngoài của cậu.
Cậu quan sát người trước mặt có một đôi mắt hoa đào, dáng vẻ phong lưu lười nhác, tay còn cầm mấy vò rượu. Nhưng trong ấn tượng của cậu, người của Vạn Kiếm môn xưa nay không ai uống rượu, càng không có kiểu khí chất ph*ng đ*ng thế này.
Thủ Dương cũng hơi kinh ngạc.
Chẳng lẽ đi xa lâu quá, tính cách đổi luôn rồi?
Thủy Vân thở dài: "Ta nghe không ít tin đồn, hai mươi năm nay hình như Vạn Kiếm môn và hai giới Tiên
- Ma xảy ra nhiều chuyện lắm, ta chẳng phải bỏ lỡ hết rồi sao?"
Lâm Khước Li thầm nghĩ: Ờ thì đúng là toàn bộ kịch bản đều đi hết rồi còn gì.
"Bây giờ hai giới Tiên
- Ma đã hòa bình, Vạn Kiếm môn cũng có thêm nhiều người." Thủ Dương lần lượt giới thiệu: "Đây là đại đệ tử của ta, Thiên Tuế. Còn đây là..."
Thủy Vân cười hì hì chen vào: "Để ta đoán nào, vị tiểu công tử dung mạo xuất chúng, đẹp như tiên này chắc chắn là tiểu sư đệ Lâm Khước Li của ta. Bảo sao ngoài kia đồn rằng tiểu sư đệ và sư tôn có gian tình, nhưng ta tin đó chỉ là tin giả thôi! Sư tôn sao có thể cùng người khác thân cận được chứ?"
Lâm Khước Li cẩn thận hỏi: "Ừm... sao lại không thể?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!