Trời đất đổi sắc, từng đợt kim quang lóe lên.
Con Huyễn Linh hạc kia mở rộng đôi cánh, trong nháy mắt che kín cả bầu trời.
Mọi người chỉ thấy Hạ Lan Li Vũ nhảy lên không trung, được tiên hạc vững vàng đỡ lấy. Thiếu niên có mái tóc bạc cưỡi trên đỉnh đầu tiên hạc, trong tay cầm linh kiếm, kết hợp với lông vũ ánh vàng của nó rồi cùng nhau lao về phía Phùng Kiến Thành.
"A——!"
Phùng Kiến Thành như bị vạn tiễn xuyên tim, phun ra một ngụm máu đen. Gã vốn tưởng rằng mình sẽ chết, nhưng cúi đầu nhìn lại thì thấy trên người mình lông tóc không hề tổn hại.
Luồng linh khí kia xuyên qua cơ thể gã, mang theo cảm giác xen lẫn thật giả, nhưng lại không thực sự khiến gã bị thương nặng, chỉ vừa đủ để dừng đúng chỗ. Dù vậy, nỗi sợ hãi thì hoàn toàn là thật.
"Trời ạ... Đây là khả năng khống chế chính xác đến mức nào vậy!"
"Tiên hạc kia cùng con người lại có thể phối hợp ăn ý như thế! Linh lực hòa hợp, tương trợ và kiềm chế lẫn nhau!"
Mấy người của Thú Tông môn đều đồng loạt đứng lên, không dám tin mà trừng to mắt.
Đó vốn là linh sủng do chưởng môn đời đầu của môn phái bọn họ thu phục. Sau khi chưởng môn qua đời, linh sủng ấy vẫn luôn bị phong ấn sâu trong núi, đã gần ngàn năm. Lần này bị đánh thức, Thú Tông môn vốn tưởng rằng nhất định sẽ xảy ra một trận chiến sống còn, không ngờ con hung thú ấy lại bị một người, mà còn là một đứa trẻ, chế phục một lần nữa.
Chuyện vẫn chưa dừng lại. Linh thú này có tu vi cực kỳ cao, toàn bộ Thú Tông môn cộng thêm Quang Minh giáo hợp lực cũng không phải là đối thủ. Chỉ vì ngàn năm ngủ say nên nó chưa khôi phục hoàn toàn trạng thái mạnh nhất, nhưng bây giờ xem ra...
Đứa nhỏ này hoàn toàn không sợ linh thú thoát khỏi sự khống chế của mình, còn để cho tiên hạc ngày càng mạnh mẽ hơn!
Sau khi Phùng Kiến Thành ngã rạp xuống đất, tiên hạc mang theo Hạ Lan Li Vũ nhẹ nhàng hạ xuống.
Hạ Lan Li Vũ từng bước đi đến trước mặt Phùng Kiến Thành, nói: "Ngươi thua rồi."
Phùng Khang vẫn còn ngẩn người.
Không, không thể nào...
Thủ tọa của bọn họ, người đứng đầu một môn phái, lại thua một đứa trẻ mới vừa chào đời sao?!
Sắc mặt Phùng Khang lúc xanh lúc trắng, lão trừng mắt nhìn Phùng Kiến Thành, nhưng giờ phút này Phùng Kiến Thành đã mềm nhũn ngã trên đất, không thể đứng dậy nổi.
"Đáng chết..." Phùng Khang nhìn hai người, nhất thời không thể nào chấp nhận được kết quả của trận đấu này: "Chắc chắn... chắc chắn là có gian trá!"
Thủ Dương lạnh giọng cười: "Phùng chưởng môn đang ám chỉ Vạn Kiếm môn ta không công bằng sao?"
"Ta... ta không có ý đó." Phùng Khang hơi hoảng hốt, nhưng nhanh chóng lấy lại tự tin, nói: "Nhưng đứa nhỏ kia dám triệu hồi Huyễn Linh hạc đến trợ chiến, điều này không hợp quy tắc!"
Lý Trù của Thú Tông môn cau mày, đứng lên phản bác: "Theo ý ngươi nói, vậy chẳng phải toàn bộ đệ tử của Thú Tông môn chúng ta, những người tu luyện ngự thú tác chiến, đều không thể tham gia đại hội lần này sao?"
"Đúng vậy!" Lý Hương Hương cũng đứng dậy theo ca ca, hừ lạnh: "Phùng chưởng môn, ngươi là người đứng đầu một môn phái, lại không dám thừa nhận thua kém người khác sao?"
Chưởng môn Lý Trù lắc đầu: "Một tông môn truyền thừa bao năm, thực lực thì yếu, mà hành xử lại chẳng chính trực chút nào, thật đáng tiếc..."
Hạ Lan Li Vũ nhướng mày: "Quang Minh giáo có thể giữ lời hứa chứ?"
Phùng Khang lùi lại vài bước, bị lửa giận công tâm rồi cũng giống như Phùng Kiến Thành, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi!
Một đệ tử bên cạnh đỡ lấy lão, nhỏ giọng nói: "Không... không sao, Quang Minh giáo trở thành môn phái phụ thuộc của Vạn Kiếm môn cũng chưa chắc là chuyện xấu..."
Phùng Khang nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, đệ tử này của lão đúng là nghĩ quá đơn giản!
Quả nhiên, chỉ thấy Hạ Lan Li Vũ tiến lên, cười tươi nói: "Tốt quá, trước đó ta còn nghe mấy đệ tử ngoại môn than phiền phải ngày đêm dọn dẹp môn phái, không có thời gian tu luyện, giờ thì có thêm người giúp rồi!"
Các môn phái khác đều cúi đầu, vừa buồn cười vừa hả hê.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!