Chương 6: Đệ tử thật lòng ngưỡng mộ sư tôn!

Gió lạnh ào ạt cuốn quanh luồng hơi thở kia, chỉ trong chớp mắt, Lâm Khước Li cảm giác hai chân mình rời khỏi mặt đất, cả người bị nhấc bổng lên không trung.

"?!"

Lâm Khước Li bị Hạ Lan Tuyết túm cổ tay rồi ném thẳng xuống tảng đá, đập đến mức choáng váng hoa cả mắt. Còn chưa kịp hoàn hồn, cổ cậu đã bị một bàn tay to lạnh như băng siết chặt, cả người bị ép dính xuống mặt băng lạnh lẽo.

"Sư tôn...! Là, là ta! Khụ...!"

Lâm Khước Li hoảng sợ túm lấy tay Hạ Lan Tuyết, mặt tái mét, hai chân quẫy loạn như con thỏ mắc bẫy.

[Chúc mừng ký chủ hoàn thành tiếp xúc tứ chi: Bóp cổ, thưởng tích phân x3!]

Lâm Khước Li: "......?"

Không phải chứ, cấp độ này quá mức địa ngục rồi đi?!

Lâm Khước Li bị nghẹt thở, ho sặc sụa, vô lực đấm vào tay Hạ Lan Tuyết, giọng đứt quãng: "Sư... tôn..."

Trời ơi, phản ứng của Hạ Lan Tuyết thật đáng sợ quá đi?!

Nhưng thực ra, Lâm Khước Li hoàn toàn không biết hành động vừa rồi của cậu điên rồ và thiếu hiểu biết đến mức nào.

Người đang nhập định là đang giao thần thức với trời đất, hấp thu linh khí, mà đây cũng là lúc linh khí xung quanh dồi dào nhất. Những luồng linh khí ấy sẽ tự động bảo vệ chủ nhân đang vô thức, không hề nương tay mà công kích bất cứ ai dám lại gần. Nếu người lại gần có tu vi thấp hơn, nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng!

Lâm Khước Li đúng ra nên thấy may vì Hạ Lan Tuyết quá mạnh.

Cũng chính vì tu vi cao đến mức cực hạn, Hạ Lan Tuyết mới là số ít người có thể ức chế và điều khiển linh khí của mình, dù là khi đang nhập định.

Sắc mặt Hạ Lan Tuyết trầm xuống: "Ta vốn không phòng bị ngươi, không ngờ ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước, thật là quá đáng."

"Ức..."

Lâm Khước Li gần như không còn hơi thở, chỉ có thể há miệng, duỗi chân giãy nhẹ. Toàn thân cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh, tóc dính bết vào cổ và gương mặt, hơi nước đọng thành giọt.

Nhưng... sao Hạ Lan Tuyết vẫn chưa buông cổ cậu ra?

Không những không buông, Hạ Lan Tuyết còn siết chặt hơn, giọng nói càng lúc càng lạnh: "Ngươi có biết mình sai ở đâu không?"

"Đệ tử... đệ tử sai vì... khụ... không nên... sờ sư tôn?"

Toàn thân Lâm Khước Li run rẩy, khóe mắt rịn ra vài giọt nước mắt sinh lý.

Cậu thật sự thấy mơ hồ, cậu cảm thấy lỗi của mình đâu có lớn đến mức này chứ?! Có phải Hạ Lan Tuyết là đồ cổ quý hiếm gì đâu, sờ một chút thì cũng có sao!

Hạ Lan Tuyết lạnh lùng liếc mắt, bàn tay vẫn siết chặt không giảm chút nào.

Lâm Khước Li cố gắng quay đầu, nhìn thấy Hạ Lan Tuyết vẫn ngồi yên tư thế nhập định từ đầu đến giờ, vẻ mặt điềm nhiên, tao nhã như cũ. Chỉ một tay giơ ra mà có thể dễ dàng ép cậu xuống, giống như nghiền nát một con kiến nhỏ.

Trong cơn hoảng loạn, ánh mắt hai người chạm nhau.

Ánh mắt Hạ Lan Tuyết vẫn tĩnh lặng như giếng cổ không gợn sóng, không hề có cảm xúc, như thể cậu chẳng là gì trong mắt hắn. Vậy mà chỉ vì một hành động sai, hắn lại trừng phạt cậu không chút do dự. Nhưng Lâm Khước Li hoàn toàn không hiểu mình sai ở đâu, cũng không biết Hạ Lan Tuyết muốn nghe câu trả lời thế nào mới chịu tha.

"Làm sao bây giờ?! Đại Tráng! Hệ thống! Cứu tôi với!!"

[T

-tôi cũng không biết, hay là... dùng chiêu tuyệt chiêu vạn năng đi?!]

Tuyệt chiêu vạn năng

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!