Mùa xuân đến, thời tiết đã dần ấm lên.
Tuyết đọng đã tan từ lâu, trăm hoa dưới ánh nắng rực rỡ đều đua nhau khoe sắc, nhưng không khí tươi vui của mùa xuân vẫn không thể xua tan đi tai họa sắp ập đến gần đây.
Tại đại điện của tộc Trường Minh, Hạ Lan Tuyết cùng Trường Minh ngồi ở vị trí chủ tọa. Không ít lãnh đạo của phe chính đạo cũng có mặt, cùng nhau bàn bạc cách đối phó với tai họa mà "Lâm Lạc" gây ra trong những ngày gần đây.
"Kẻ phản đồ đó chỉ cần thêm một mảnh nhỏ nữa là có thể rèn thành Ma kiếm!" Một người trong số họ phẫn nộ nói: "Dạo gần đây, dưới chân núi tông môn ta còn có nhiều dân chạy nạn đến cầu cứu, đủ thấy Ma tộc đã kiêu ngạo và hung hăng đến mức nào!"
Trường Minh trầm mặc, nét mặt lạnh đi, không nói thêm lời nào.
"Tiểu đệ tử" của Hạ Lan Tuyết vốn không phải là Lâm Lạc, vậy người hiện giờ mang tên Lâm Lạc kia có phải là đồ đệ thật sự của hắn không?
Nếu không phải, vậy Lâm Lạc thật sự đã đi đâu rồi? Còn nếu đúng thì...
Dù là kết quả nào, đối với Trường Minh tiên quân mà nói đều không phải chuyện tốt. Cả y và Hạ Lan Tuyết đều đã hao tổn tâm sức để tìm kiếm tung tích của Lâm Lạc, nhưng tất cả chứng cứ đều chỉ ra rằng người hiện giờ phản nghịch và bị chính đạo truy sát, chính là Lâm Lạc.
Trường Minh hiện tại đêm không thể yên giấc, thân thể lại suy yếu, giờ ngồi trong đại điện sắc mặt càng thêm tệ, hơi thở yếu ớt, chẳng còn sức để tham gia bàn luận.
Còn Hạ Lan Tuyết thì thong thả chơi với chuỗi hạt trên tay, quan sát những người trong phòng, ai nấy đều mang trong lòng những toan tính riêng.
Sau khi tiêu tốn vô số thời gian và công sức, cuối cùng Vạn Kiếm môn cũng đã thanh trừ trong chính đạo, đem tất cả tu giả từng tham gia mưu phản ra trước công lý.
Có người ngạc nhiên cảm thán, thổn thức vì chuyện này, đồng thời cùng Vạn Kiếm môn chung một kẻ thù, trong lòng căm phẫn.
Có người thì khâm phục khí phách và thủ đoạn sắc bén của Vạn Kiếm môn.
Nhưng cũng không thiếu những người cảm thấy sợ hãi, lo lắng, tin vào những lời đồn mà những kẻ từng tham dự âm mưu kia tung ra, cho rằng Vạn Kiếm môn chỉ nhân cơ hội này để diệt trừ phe đối lập. Cuối cùng còn đồn rằng người tên Lâm Lạc của tộc Trường Minh vốn là đệ tử của Vạn Kiếm môn.
Vì vậy, giờ phút này, những người đó đều dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn về phía Trường Minh và Hạ Lan Tuyết.
Trong đó, một trưởng lão của Quang Minh giáo còn đứng dậy nói: "Hiện giờ có không ít người nghi ngờ Đạp Tuyết tiên tôn và Vạn Kiếm môn, cho rằng họ chỉ biết lo dọn dẹp chuyện trong nhà mà lại làm ngơ trước Ma tộc. Thật sự đáng giận! Tu vi của Đạp Tuyết tiên tôn ai cũng biết, sao có thể nói là không thể đem Lâm Lạc ra trước công lý? Lão thân tin tưởng chắc chắn là tiên tôn có cách!"
Khóe miệng Trường Minh khẽ run. Nếu không phải vì thân thể hiện giờ yếu ớt, e rằng y đã nổi giận mà mắng thẳng mặt người kia.
Giữa Trường Minh và Hạ Lan Tuyết có một điểm khác biệt lớn. Hạ Lan Tuyết vốn lạnh nhạt, ít h*m m**n, còn Trường Minh thì cởi mở, chân thành. Dù đã sống nghìn năm, tính tình đã thu liễm hơn, cũng vì thế mà càng thêm phóng khoáng, tiêu sái.
Trong lòng Trường Minh nghĩ, đây chính là lý do tại sao họ lại nhằm vào Vạn Kiếm môn, có lẽ bọn họ vẫn còn oán hận vì chưởng môn của mình sa lưới.
Những kẻ kia e rằng không biết, nếu không có Vạn Kiếm môn, tai họa do mảnh vỡ kia gây ra sẽ còn lớn đến mức nào!
Cũng nhờ vào chuyện chính đạo cấu kết với Ma tộc lần này mà nhiều người mới tỉnh ngộ, như Hạ Lan Tuyết, cũng như Trường Minh, họ đã thấy rõ tình hình hiện tại. Trong chính đạo, vẫn có những người gia nhập cùng Vạn Kiếm môn cứu tế, vì dân vì đạo, nhưng cũng có những kẻ như Quang Minh giáo
- chẳng hề bận tâm đến sinh linh, chỉ biết ngồi hưởng, nghĩ cách làm đầy túi của mình, miệng thì nói đạo nghĩa, tự xưng là tu giả. Giờ đây, họ còn lớn tiếng hô hào Vạn Kiếm môn hãy tiêu diệt Ma tôn.
Thủ Dương nhíu mày nói: "Thân pháp của Lâm Lạc rất quỷ quyệt, chư vị cũng đều từng thấy qua. Việc này muốn thành công thì phải nhờ vào sức của các môn phái, bố trí trận pháp, hạ bẫy rập, toàn lực truy bắt!"
Trưởng lão kia lại nói: "Bắt Lâm Lạc chỉ là trị phần ngọn, không trị được gốc rễ... Muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước. Ma tộc hoành hành khắp nơi, chẳng lẽ không nên nhắm thẳng vào chủ nhân của núi Quần Ma sao?"
"Ai nói là không bắt?"
Hạ Lan Tuyết v**t v* chuỗi hạt, nói: "Chuyện ở núi Quần Ma, ta đều đã có tính toán. Dù có tiến hành thảo phạt thì đó cũng là việc của Vạn Kiếm môn, còn các ngươi, nhiệm vụ là phải bảo vệ chúng sinh, không để mảnh vỡ của Ma kiếm và Lâm Lạc gây hại."
Khi Hạ Lan Tuyết nói lời này, không khí xung quanh dường như trở nên lạnh hẳn đi.
Uy áp của một tu giả nửa bước thành thần khiến mọi người trong đại điện đều không dám phản bác.
Bọn họ cẩn thận quan sát thần sắc của Hạ Lan Tuyết, chỉ thấy mặt hắn không biểu cảm, quanh người lại tỏa ra khí lạnh như tuyết.
Xem ra... Vạn Kiếm môn thật sự chuẩn bị thảo phạt núi Quần Ma rồi.........
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!