Chương 5: Cậu là muốn tôi chết sớm à

Vạn Kiếm môn ẩn mình giữa núi tuyết, tách biệt với thế gian. Trong núi quanh năm tuyết rơi, từng hạt phấn hoa bay lẫn cùng tuyết trắng như lông ngỗng, yên tĩnh và hiu quạnh đến lạ thường.

Là môn phái đứng đầu thiên hạ nơi Đạp Tuyết tiên tôn và Long Ngạo Thiên tọa trấn, trong Vạn Kiếm môn, mỗi người đều là những tu giả mạnh mẽ có thể rung chuyển trời đất, lấy một địch trăm. Nhưng số lượng tu giả ấy lại không nhiều, phần lớn trong số họ đều xuống hồng trần trảm yêu trừ ma, thực hành đạo cứu độ chúng sinh. Cũng vì thế mà trong núi người ở thưa thớt, vắng lặng đến đáng sợ.

"Ha... ha... ha... cục... cục tác ———"

"Hu oa đừng chạy ——!"

Giữa trưa, trong khu rừng sau núi vốn yên tĩnh suốt ngàn năm bỗng vang lên một trận náo động gà bay chó sủa, binh hoang mã loạn.

Tuyết đọng trên cành cây bị rung mà rơi xuống bên dưới, Lâm Khước Li đang lảo đảo chạy băng băng giữa rừng, nghiêng ngả như sắp ngã, chỉ vì... đuổi bắt một con gà.

Còn nguyên nhân vì sao lại đi bắt gà, hầy, chuyện này kể ra thì dài lắm.

Chuyện là sau khi Lâm Khước Li ngủ dậy thì trời đã giữa trưa, mà bữa cơm chào đón cậu chỉ là một bát canh loãng lềnh bềnh vài lá rau, đến cả hành cũng không có, ngay cả chút rau thơm cũng chẳng thấy đâu.

Lâm Khước Li húp một ngụm: Nhạt nhẽo! Cái này mẹ nó đâu phải canh rau, rõ ràng là nước sôi đổ lên dưa muối mà thôi!

Lâm Khước Li đi tìm Kỷ Thuần hỏi cho ra lẽ, và nhận được câu trả lời rằng...

"Đồ ăn sáng của tông môn là một cái màn thầu, cơm trưa là rau xanh, buổi tối thì không nên ăn cơm. Nhưng nếu thấy đói thì có thể uống sương sớm. Theo lời tiên tôn nói thì sương sớm là tinh hoa linh khí của trời đất, giống như lá non mọc ra từ đất, sẽ không ảnh hưởng đến việc tu luyện."

Chỉ có thể nói rằng...

Nhóm người "vì chúng sinh" thật biết ăn nói!

Giờ thì cậu hoàn toàn hiểu được câu mà Kỷ Thuần hôm qua đã nói với cậu, rằng sau khi gia nhập hàng ngũ "vì chúng sinh", còn phải sống khổ cực hơn cả người thường là có ý gì.

Quả thật là khổ thật mà!

Sinh viên như cậu trước giờ chưa từng chịu khổ như vậy, dù sao ở ký túc xá cũng còn được cho ăn! Hơn nữa Lâm Khước Li cảm thấy bản thân cũng không đến nỗi gầy gò, mỗi lần đi lấy cơm, dì nhà ăn còn cho cậu thêm một muôi thịt.

Trong tuyệt vọng, Lâm Khước Li quyết định tự mình lo cho cái bụng. Giờ cậu không thể xuống núi mua đồ ăn, trong tông môn thì chẳng có gì để ăn nên chỉ còn cách đưa mắt nhìn về phía rừng sau núi, nơi có chim bay cá nhảy.

May mà núi tuyết của Vạn Kiếm môn hẻo lánh, trong rừng vẫn còn khá nhiều thú hoang.

Lâm Khước Li cùng hệ thống dò thuật pháp học bắt thú, bắt được gà rồi vui vẻ ôm vào lòng, trên mặt hiện ra nụ cười gian tà của Ma tôn chân chính.

"He he he... Mi chạy đâu cho thoát!"

......

Động phủ Hàn Băng.

Hạ Lan Tuyết nhắm mắt ngồi thiền, thân hình bất động, hai tay chậm rãi xoay chuỗi hạt chu sa.

Hắn tiện tay vận chuyển linh lực để cảm ứng, muốn xem thử Lâm Khước Li đã bắt đầu tu luyện chưa, lại "vô tình" phát hiện một điều khác thường.

"Ê ê ê!! Đừng có lắc vòng tay đó! Đây là sư tôn cho ta đó! Hỏng rồi là ta khóc đó nha!"

"Cục cục cục cục ku ku ku ——"

Gà...?

Sau đó, Hạ Lan Tuyết còn nghe thấy giọng nói trong trẻo của Lâm Khước Li.

"Gà huynh, xin lỗi mi... Nhưng bây giờ không phải mi chết thì là ta sống, nên ta chỉ có thể cố gắng học thật giỏi thuật pháp, cho mi một cái chết nhẹ nhàng nhất."

"Cũng may là sư tôn hoàn toàn mặc kệ ta, nếu không ta sao có thể ở đây tự do như thế này. Không ai quản ta, thế là không cần tu luyện rồi... À không, mỗi ngày đi bắt gà cũng tính là vận động tay chân mà! À gà huynh, nhìn đôi chân khỏe mạnh của mi thế kia, chắc thịt cũng phải ngon hơn gà thường, hẹ hẹ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!