Lâm Khước Li rõ ràng cầu xin Hạ Lan Tuyết nhẹ một chút, nhưng Hạ Lan Tuyết lại hung bạo hơn trước, chắc là vì lần trước Lâm Khước Li là tiểu đệ tử nên được yêu thương chiều chuộng, còn lần này lại là tên Ma tộc "tội ác tày trời".
Lâm Khước Li khóc đến th* d*c, chỉ riêng linh lực hư vô đã khiến lô đỉnh như cậu khó nhịn đến cực điểm, linh lực so với chuỗi hạt càng dễ dàng hơn, không gặp bất kỳ trở ngại nào có thể đi thẳng đến chỗ sâu nhất, trực tiếp mở toang cửa nhà khiến Hạ Lan Tuyết bắt đầu màn dạo đầu.
Vì thế không có sự chuẩn bị hay những thân mật dư thừa nào, Hạ Lan Tuyết đè người xuống bắt đầu làm.
Hơn nữa lần trước Lâm Khước Li khóc quá thảm thì Hạ Lan Tuyết còn kiềm chế một chút, thậm chí ôm người dỗ dành nhẹ nhàng, vỗ về khuôn mặt và đỉnh đầu tiểu đệ tử để cậu an tâm.
Nhưng lần này Lâm Khước Li bị bịt miệng nên không thể cầu xin, tiếng nức nở rất nhỏ phát ra từ cổ họng cùng nước mắt đều bị chôn vùi trong khuỷu tay, Hạ Lan Tuyết không nhìn thấy, cũng không dư sức để nhìn.
Hạ Lan Tuyết không còn kiềm chế và thành thạo như lần trước, đôi mắt đỏ đậm của hắn giờ phút này chứa đựng d*c v*ng chiếm hữu ngập trời, hơi thở càng lúc càng thô nặng.
Nửa năm, gần hai trăm ngày......
Hạ Lan Tuyết tìm người rất lâu, lâu đến mức đã thành tâm ma, lên men thành sợi tơ tình cảm dày đặc, gần như muốn kéo Đạp Tuyết tiên tôn xuống khỏi thần đàn cao cao tại thượng.
Đây là lần đầu tiên Đạp Tuyết tiên tôn sau ngàn năm gặp phải khó khăn vì tơ tình, hắn thậm chí còn chưa kịp cân nhắc thấu đáo.
Nhưng người đứng đầu chính đạo đều mang trách nhiệm trong mình, tu giả của đạo Thương Sinh càng phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, vì thế cũng chỉ có tại nơi bí ẩn này mới có thể phát tiết d*c v*ng không thể chấp nhận được kia.
Lâm Khước Li chỉ có thể bị động chịu đựng "trách phạt" của Hạ Lan Tuyết hết lần này đến lần khác, cậu vô thức cắn tay, cắn đến bật máu tươi.
Hạ Lan Tuyết ngửi thấy mùi máu tươi, nhíu mày lật người lại.
"Ưm——!"
Lâm Khước Li vì động tác này mà lại trợn trắng mắt, có lẽ vì miệng bị phong bế, cậu còn không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi mình.
Hạ Lan Tuyết nhìn tia máu tràn ra khóe miệng Lâm Khước Li, rồi nhìn tay cậu, hít sâu một hơi, giải trừ cấm chế cho Lâm Khước Li.
"Ngươi......"
"Hu hu hu......" Lâm Khước Li sau khi phục hồi giọng nói lại chống người dậy, khóc lóc ôm lấy Hạ Lan Tuyết, rúc vào lòng ngực hắn từng tiếng nức nở: "Sư tôn nhẹ một chút được không? Cầu xin ngài...... hu hu hu sẽ động thai mất, ta, ta đang mang bảo bảo của sư tôn......"
Thân thể Hạ Lan Tuyết cứng đờ.
Lâm Khước Li đã choáng váng, theo bản năng gọi sư tôn, nhưng......
Miệng này quả nhiên vẫn là nên bị phong bế, nói toàn những lời mê sảng gì thế này!
Người này học được những ô ngôn uế ngữ này từ đâu!
Không...... người ta vốn dĩ là Ma tôn, là chính mình đã hiểu lầm cậu.
Nghĩ tới đây, Hạ Lan Tuyết lạnh mặt đẩy người ra, khiến Lâm Khước Li ngoan ngoãn nằm trên cỏ, đồng thời miệng lại bị phong bế lần nữa.
Hu hu hu hu ——!!
Lâm Khước Li sắp tức đến hôn mê.
Hạ Lan Tuyết không tin cậu!
Cũng may hiện tại cục tuyết nhỏ không ở trong thức hải, tuy không nhìn thấy nhưng Lâm Khước Li sợ Hạ Lan Tuyết quá hung bạo, thậm chí ảnh hưởng đến thân thể và đứa bé thật sự ở bên ngoài thức hải.
"Đang suy nghĩ gì?"
Hạ Lan Tuyết nắm cằm Lâm Khước Li, ánh mắt có vài phần âm trầm: "Lúc này còn có thể thất thần, chẳng lẽ lại đang tính toán làm sao lừa ta?"
Lâm Khước Li hoảng sợ điên cuồng lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!