Chương 48: Phu quân

Hạ Lan Tuyết đang nhìn cậu.

Người kia không phải là bản thể của hắn, mà chỉ là thần thức. Lâm Khước Li không hiểu Hạ Lan Tuyết bằng cách nào có thể kết nối được với thần thức của mình, chẳng lẽ là do cú đánh vừa nãy sao?

Dù không phải thân xác thật mà chỉ là trong mộng, nhưng đối với tu giả, chỉ cần thần thức còn tồn tại thì có thể làm mọi thứ, thậm chí sức mạnh của thần thức còn mạnh hơn cả bản thể, gọi là linh thể.

Thông thường, tu giả sẽ không dễ dàng kết nối thần thức với người khác, vì điều đó đồng nghĩa với việc giao hòa linh hồn. Một khi thần thức bị tổn thương, thân thể cũng sẽ chịu ảnh hưởng tương ứng.

Hơn nữa, việc kết nối thần thức là hai chiều. Nếu Hạ Lan Tuyết có thể bước vào thức hải của Lâm Khước Li, điều đó có nghĩa là Lâm Khước Li cũng có thể làm ngược lại. Nhưng cậu không có năng lực ấy và cũng không dám thử.

Nếu Hạ Lan Tuyết giết cậu trong không gian này, cậu cũng sẽ chết thật, thậm chí chết thê thảm hơn, hồn phi phách tán!

Lâm Khước Li run rẩy, theo bản năng che bụng lại, cảm giác tuyệt vọng dâng trào.

Khó khăn lắm mới lừa có được Long Ngạo Thiên, cậu không muốn làm lại nữa đâu.... nếu hồi sinh rồi bắt đầu lại thì cục tuyết nhỏ còn như trước nữa không?

Cục tuyết nhỏ đã ở trong cơ thể cậu hơn nửa năm, sớm đã nảy sinh cảm tình.

Ngay cả chính cậu cũng thấy điều đó thật kỳ lạ.

Lâm Khước Li vô thức lùi lại vài bước, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói: "Sư... sư tôn..."

Ánh mắt Hạ Lan Tuyết lóe sáng: "Ngươi gọi ta là gì?"

Sau nửa năm, đây là lần đầu tiên họ nói chuyện lại với nhau, và rõ ràng chẳng có chút vui mừng nào.

Không khí im lặng đến ngột ngạt, nặng trĩu như có gì đó đè xuống.

Lâm Khước Li sợ hãi, run rẩy cả nửa ngày mới lí nhí nói: "Xin lỗi... ta... ta... ta nói là... Đạp Tuyết tiên tôn..."

Ngay sau đó, cậu thấy đôi mắt vàng của Hạ Lan Tuyết chuyển sang màu đỏ.

Trong thức hải, mọi cảm xúc đều có thể hiện hình. Ví dụ như cục tuyết nhỏ chính là hình tượng của ý thức "đứa trẻ". Giờ phút này, vì sợ hãi mà thần thức xung quanh cậu chấn động mạnh, gợn sóng không ngừng.

Hạ Lan Tuyết lặng lẽ nhìn cậu, vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại ẩn chứa nguy hiểm, phía sau là cơn bão tuyết cuồn cuộn đang cuốn lên dữ dội.

Lâm Khước Li suýt khóc, giờ có quỳ xuống van xin thì cũng tránh bị chặt đầu chắc?!

Hạ Lan Tuyết từng bước một đi đến gần.

Lâm Khước Li thấy bão tuyết ấy càng lúc càng áp sát mình, như thể muốn nuốt chửng cậu vào trong.

Cho đến khi Hạ Lan Tuyết đứng ngay trước mặt, Lâm Khước Li không chịu nổi nữa, "bịch" một tiếng quỳ sụp xuống.

Cậu ôm lấy chân Hạ Lan Tuyết, gần như bật khóc thành tiếng: "Tiên tôn, ta sai rồi!!! Ta thật sự sai rồi! Xin ngài, nể tình quen biết bao lâu nay, hãy nghe ta giải thích được không, hu hu hu hu... ta thật sự có thể giải thích mà!"

Hạ Lan Tuyết nhìn người đang quỳ rạp dưới chân mình, hơi thở dần trở nên nặng nề.

Lúc Lâm Khước Li bỏ trốn, hắn từng nghĩ rằng đệ tử này sẽ sớm quay về. Dù sao Lâm Khước Li vốn là người hiền lành, có lẽ chỉ là hiểu lầm.

Thế nhưng, Lâm Khước Li không những không quay lại mà Ma tộc còn nổi loạn, làm dấy lên đại họa. Bao lần đào thoát đều xảy ra ngay dưới mắt của Hạ Lan Tuyết.

Tên bỏ trốn ấy dường như không còn là cậu nữa, không còn mang hơi thở quen thuộc, không còn chiếc vòng tay đó. Hạ Lan Tuyết không thể nào liên hệ được tiểu đệ tử từng ngoan ngoãn của mình với kẻ đã gây ra bao nhiêu chuyện.

Nhưng là người đứng đầu chính đạo, hắn không thể mạo hiểm danh nghĩa của tam giới chỉ để đánh cược vì một người.

Hơn nữa, nếu đó không phải Lâm Khước Li thì trong tam giới này chẳng còn lại chút hơi thở nào của cậu. Cậu rốt cuộc đã trốn đến nơi nào, mới có thể ẩn giấu hành tung hoàn hảo đến thế?

Vì vậy, Hạ Lan Tuyết chỉ còn biết nhắc nhở bản thân phải giữ bình tĩnh, không được để tâm ma nhân cơ hội chiếm lấy. Mỗi lần bị tâm ma hành hạ đều khiến tâm thần rối loạn, hắn lại cố gắng ổn định tinh thần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!