Lâm Khước Li tập trung linh lực, thân tĩnh như kiếm, linh khí ngàn trượng hội tụ từ trời đất mà đến, tràn ra bốn phía như đâm xuyên mọi thứ!
Khi làn khói dày đặc tan đi, cậu mới phát hiện bản thân đã bị dịch chuyển đến đáy vực. Xung quanh là sát trận do Lâm Lạc bày ra, những lưỡi dao sắc bén được ngưng tụ từ linh lực vốn định đâm xuyên qua người cậu, nhưng đều bị cậu hóa giải, thậm chí còn phản công ngược lại khiến Lâm Lạc bị thương.
Phía đối diện là một thiếu niên có dung mạo gần như giống hệt cậu, chỉ là kém đi vài phần tinh xảo và thanh tú, lại nhiều thêm vài phần âm u tăm tối. Lâm Lạc lúc này bị linh lực phản phệ đánh bay ra xa mấy dặm, nặng nề ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Dưới vực sâu tối đen, giơ tay cũng không thấy được năm ngón, chỉ có vài tia sáng yếu ớt rọi xuống từ trên đỉnh. Trong bóng tối, dáng vẻ Lâm Lạc lại càng thêm âm trầm và đáng sợ.
Lâm Khước Li mở to mắt kinh ngạc.
"Đại Tráng, hình như tôi thật sự rất lợi hại đó!"
[Ký chủ, cậu là Ma tôn mà! Dĩ nhiên lợi hại rồi! Chỉ là cậu vẫn chưa quen sử dụng sức mạnh này thôi, nên tôi không khuyên cậu dựa dẫm quá nhiều vào linh lực bản thân! Nhỡ lần sau không vận dụng được thì sao?]
Lâm Khước Li thấy cũng có lý, vừa rồi chẳng qua là bị dồn đến đường cùng, sống chết trước mắt nên mới bị ép bộc phát tiềm năng thôi.
Nhưng... lừa được Lâm Lạc chắc là đủ rồi nhỉ!
Ít nhất giờ phút này, Lâm Lạc lau vết máu nơi khóe miệng, đứng dậy, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn cậu chằm chằm, nhưng lại không tiếp tục ra tay, không định một kích g**t ch*t cậu nữa.
Gã hẳn là đã nhận ra thân phận người xuyên thư của Lâm Khước Li nên có phần kinh ngạc khi biết đối phương thật sự sở hữu thực lực của Ma tôn.
Lâm Khước Li hít sâu một hơi, học theo dáng vẻ nghiêm nghị của Hạ Lan Tuyết, làm bộ lạnh mặt nói: "Ngươi... rốt cuộc muốn gì?"
"Muốn gì?" Lâm Lạc bỗng bật cười, cười đến xán lạn, giống như của một đứa trẻ ngây ngô: "Giết ngươi được không?"
"......"
Lưng Lâm Khước Li lạnh toát. Trong lòng thầm nghĩ: Thằng nhóc này trước kia chắc cũng dùng cái điệu cười đó mà lừa cả Trường Minh tiên quân lẫn tộc Trường Minh đây mà...
Cậu nói: "Ngươi không giết được ta đâu."
Lâm Lạc không đáp, chỉ yên lặng nhìn cậu, như thể đang cố nhìn thấu điều gì đó.
Lâm Khước Li nuốt khan một cái, ánh mắt của thiếu niên kia chẳng khác nào ánh nhìn của một con rắn độc.
Đúng lúc đó, Lâm Lạc liếc lên vách núi, nơi sấm sét đang cuồn cuộn kéo đến: "Đạp Tuyết tiên tôn sắp tới rồi."
Dù biết Hạ Lan Tuyết tới thì kết cục của Lâm Lạc chắc chắn chẳng tốt đẹp gì, nhưng Lâm Khước Li lại cảm thấy kẻ lừa đảo là cậu đây có khi còn thảm hơn.
Bọn họ giằng co ở nơi này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Lâm Khước Li hỏi: "Ngươi và hệ thống bị trói buộc với nhau là vì mục đích gì? Tại sao ngươi lại muốn hủy diệt thế giới này? Đây chẳng phải là nơi ngươi sinh ra và lớn lên sao?"
Cậu muốn dò xem Lâm Lạc thật sự nghĩ gì, xem có thể thương lượng được chút gì không.
Lâm Lạc cười khẩy: "Sinh ra ở đây thì sao? Thế giới này đã từng dành cho ta chút thiện ý nào chưa?"
Lâm Khước Li cứng người.
Là một thiếu niên mắc bệnh trung nhị muốn hủy diệt thế giới!
*bệnh trung nhị: phép ẩn dụ nói về những thanh thiếu niên năm thứ 2 trung học bị ảo tưởng về bản thân. Những người đó cho rằng mình có thể làm được những việc mà trên thực tế không thể làm được. Hoặc cho rằng mình là người siêu năng lực làm được những điều đặc biệt.
Nhưng nghĩ kỹ lại cũng không sai. Khi cậu thế thân làm Lâm Lạc, chẳng từng nhận được tí thiện ý nào từ tộc Trường Minh cả... ngoại trừ Trường Minh tiên quân.
A!
Lâm Khước Li nói: "Thế còn Trường Minh tiên quân thì sao? Ta nhớ rõ ông ấy đối xử với ngươi không tệ. Ngươi muốn hủy diệt cả thế giới có ông ấy trong đó sao? Ngươi không sợ ông ấy sẽ thất vọng sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!