Lại ba tháng nữa trôi qua.
Gió lạnh mang theo hơi sương băng giá thổi đến, cành cây và mặt đất đều phủ một lớp tuyết dày, cả nhân gian như được bao trùm bởi sương trắng.
Hạ Lan Tuyết từ bậc thang của Quang Minh giáo chậm rãi bước ra từng bước một.
Trong tay hắn vẫn nắm chặt thanh trường kiếm còn vương máu tươi.
Máu của chưởng môn Quang Minh giáo kéo thành một vệt dài trên bậc thang.
Thủ Dương cùng Thiên Tuế đi theo sau lưng hắn. Thiên Tuế liếc nhìn Thủ Dương, chỉ thấy Thủ Dương khẽ lắc đầu.
Chưởng môn của Quang Minh giáo chính là một trong những kẻ chủ mưu cấu kết với Ma giáo để giở trò mưu phản, việc Hạ Lan Tuyết ra tay trừng phạt ông ta là hoàn toàn đúng người đúng tội.
Nhưng mà Hạ Lan Tuyết...
Thủ Dương thầm nghĩ tính ra tiểu sư đệ đã rời đi sáu tháng, tức là nửa năm rồi.
Giờ đây, Hạ Lan Tuyết càng trở nên lạnh lẽo và khó đến gần hơn bao giờ hết, khí thế quanh người hắn cũng nặng nề, áp bức hơn. Trước kia tuy hắn vốn là người khiến người khác không dám lại gần, nhưng đó là vì khí chất cao ngạo, thanh khiết và thoát tục. Còn bây giờ... hắn chẳng khác nào một vị sát thần, sát khí trên người rõ ràng đến rợn người.
Dù suốt nửa năm qua, họ luôn bôn ba khắp nơi để giải quyết sự cố liên quan đến các mảnh vỡ của Ma kiếm, mà phần lớn sát khí của Hạ Lan Tuyết đều dồn vào việc tiêu diệt yêu tà, trừ ma vệ đạo, xét theo lý thì không có vấn đề gì. Nhưng...
Thủ Dương chỉ có thể khẽ thở dài.
Khi tiểu sư đệ còn ở đây, mọi người trong Vạn Kiếm môn từng vui mừng vì sư tôn khi ấy có phần gần gũi hơn trước, đó vốn là chuyện tốt. Không ngờ giờ lại thành ra kết cục như thế này.
Có lẽ bản thân Hạ Lan Tuyết chưa nhận ra, nhưng giờ đây, cái tên của tiểu sư đệ đã trở thành điều cấm kỵ, chẳng ai dám nhắc đến trước mặt hắn. Nếu lỡ miệng nói ra thì khí lạnh quanh người Hạ Lan Tuyết sẽ lập tức tăng lên, lạnh đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Thiên Tuế ủ rũ, cúi gằm đầu xuống.
Thủ Dương vỗ nhẹ vai cậu ta, nói: "Bình tĩnh lại đi, núi Sùng Hoa vừa gửi cấp báo tới."
Thiên Tuế chớp mắt: "Sư phụ, dạo này khắp nơi đều có người giết chóc, phóng hỏa, tranh giành mảnh vỡ Ma kiếm... thật sự là sư thúc làm sao?"
Thủ Dương khựng lại.
Một lát sau, hắn ta đáp: "Ta cũng không chắc. Phải bắt được người rồi mới biết rõ."
Ánh mắt Thủ Dương hướng về phía Hạ Lan Tuyết.
Tên kia chẳng biết dùng loại bí thuật gì, trốn thoát ba bốn lần mà không ai bắt được, ngay cả dưới mí mắt của sư tôn. Khó trách sát khí của sư tôn ngày càng nặng nề.
Chỉ hy vọng lần này có thể bắt được gã, để nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì.........
Lâm Khước Li đang ở giữa bãi cỏ mênh mông trống trải. Không trung và mặt đất đều mang màu sắc mờ ảo, như một chốn đào nguyên không có thật.
Cách đó không xa, một cây cổ thụ xanh biếc đổ bóng, sức sống khắp nơi dồi dào.
Đây chính là thức hải của cậu.
Lâm Khước Li đang trong giấc ngủ say giữa một vùng tối đen như mực thì bị đánh thức.
Sau khi bước vào thức hải, cậu thấy trước mặt có một cục tuyết màu lam nhạt tỏa ra ánh sáng trắng mờ, hưng phấn bay vòng quanh cậu như đang vui mừng.
Cậu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, dù sao cũng đã nửa năm trôi qua, cậu đã quen dần với chuyện này. Cậu đưa ngón trỏ ra chạm nhẹ vào cục tuyết ấy, mỉm cười cùng nó chơi đùa.
Cục tuyết quấn quanh ngón tay cậu, thân thiết mà cọ cọ.
Lúc này, cục tuyết nhìn thấy bằng mắt thường đã sống động hơn ba tháng trước rất nhiều, chẳng khác gì một đứa nhỏ, chỉ là nó vẫn chưa biết nói, cũng không có âm thanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!