Chương 45: Lâm Lạc thật, Lâm Lạc giả

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tí tách.

Một giọt nước từ tảng băng trên cao nhỏ xuống, rơi lên phiến đá lạnh lẽo.

Hạ Lan Tuyết hít sâu một hơi.

Có điều gì đó trong lòng hắn đang mất kiểm soát, dường như từ khi gặp Lâm Khước Li, mọi thứ đã bắt đầu trượt khỏi quỹ đạo.

Chính vì tiểu đệ tử này, hắn dần dần không còn khống chế nổi tâm ma của mình. Từ những hành động vượt giới hạn cho đến việc nhiều lần trong vô thức để lộ ra bí mật mà suốt ngàn năm qua hắn vẫn luôn chôn sâu, chưa từng để ai biết đến.

Hạ Lan Tuyết nhắm mắt lại, giữa hắn và người ấy... vốn dĩ không nên trở thành như thế này.

Có lẽ việc tiểu đệ tử rời đi, suy cho cùng cũng là điều tốt.

Ầm ——!

Hạ Lan Tuyết mở mắt, trong chớp mắt tung ra một chưởng chứa đầy linh lực. Cả động phủ rung chuyển dữ dội.

Nếu nơi này không phải được kiến tạo đặc biệt để tu luyện, e rằng đã sụp đổ. Dù vậy, bốn phía vẫn bị chấn động đến nỗi bông tuyết và bụi đất tung bay mịt mù.

Khi lớp bụi dần lắng xuống, Hạ Lan Tuyết lại nhìn thấy... một bản thân khác đang đứng trước mặt mình.

"Hạ Lan Tuyết" ấy có đôi mắt đỏ rực, ánh nhìn u tối: "Vì sao lại tự lừa dối chính mình?"

Giọng nói của hắn vang vọng, mơ hồ như đến từ nơi xa xăm, lại như vang vọng trong tâm trí.

"Hãy thừa nhận đi, khi biết người ấy là Ma tôn chứ không phải là đệ tử thật sự của ngươi, ngoài tức giận ra, trong lòng ngươi chẳng phải cũng có chút... nhẹ nhõm sao?"

Lông mày Hạ Lan Tuyết khẽ nhíu lại.

Hắn triệu hồi kiếm vào tay, cố giữ bình tĩnh, tự nhủ không được để bản thân bị mê hoặc.

"Đến giờ phút này, ngươi vẫn còn ôm hy vọng, nghĩ rằng người ấy sẽ quay lại, rằng sẽ không lừa dối ngươi. Ha... Đường đường là người đứng đầu chính đạo, là Đạp Tuyết tiên tôn, vậy mà cũng sa ngã như thế. Ngươi luôn miệng nói muốn buông bỏ, nhưng thực chất lại chẳng thể buông."

Hạ Lan Tuyết không phải kẻ ngu ngốc, hắn hiểu rõ dùng kiếm thì không thể giết được ảo ảnh trước mắt, mà chỉ có thể tự dựa vào bản thân để phá bỏ.

Nhưng mà...

"Hạ Lan Tuyết" kia lại càng bước gần về phía thạch đài, giơ kiếm lên, ánh mắt đầy điên loạn: "Ngươi thật sự không biết sao? Người ấy đã lừa dối ngươi. Người ấy nói yêu ngươi, nhưng chưa bao giờ thật lòng, chỉ coi ngươi là công cụ để song tu, là nơi để ẩn mình trong chính đạo, chờ thời mà thôi. Người ấy chỉ là một Ma tộc đang ngủ đông bên cạnh ngươi."

"Lô đỉnh giải toả vốn không bao giờ chỉ có một lần, nhưng người ấy với ngươi chỉ song tu đúng một lần duy nhất, thậm chí thà dùng hoa Hàn Thiên có hiệu quả kém còn hơn song tu với ngươi thêm lần nữa."

"Tất cả đều là giả, có lẽ, người ấy còn... hận ngươi."

Khi "Hạ Lan Tuyết" kia giơ kiếm lên, chuẩn bị chém về phía mình, Hạ Lan Tuyết hít sâu rồi dùng chính thanh kiếm trong tay cắt vào cổ tay mình.

"Xoẹt!" Một dòng máu đỏ tươi trào ra, làm chuỗi chu sa vốn đã sẫm màu trở nên đỏ rực hơn.

Nhờ cơn đau dữ dội, Hạ Lan Tuyết giữ được tỉnh táo, tập trung linh lực cắt đứt tâm ma.

Ảo ảnh tan biến. Trong động phủ, tuyết lớn bắt đầu rơi, phủ trắng mặt đất thành một lớp mỏng.

Máu từ cổ tay hắn nhỏ giọt xuống tuyết, từng giọt nóng hổi xuyên thủng lớp tuyết mỏng.

Hạ Lan Tuyết nhìn vết tuyết bị cháy sém đen lại, đợi đến khi vết thương trên tay tự liền lại nhờ linh lực thì hắn mới phất tay áo, chậm rãi ngồi lại trên thạch đài.

Có lẽ, đây chính là thử thách của hắn...............

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!