Chương 44: Tâm phiền ý loạn

Trong chính điện, Hạ Lan Tuyết ngồi ở vị trí chủ tọa, cúi mắt uống trà.

Bề ngoài hắn vẫn điềm đạm, ít d*c v*ng như trước, không ai có thể đoán được trong lòng hắn lúc này đang nghĩ gì.

Giữa chính điện có bốn vị trưởng lão của Huyền Âm môn quỳ dưới đất, khắp người đầy thương tích, y phục rách rưới. Diệu Âm giận dữ không kìm được, giơ kiếm chỉ vào bọn họ: "Các ngươi thật to gan! Dám nhân lúc ta bế quan mà làm ra chuyện trái với luân thường đạo lý như vậy!"

Bọn họ không dám cầu xin, lại còn có một trưởng lão ương ngạnh nói: "Ma tộc vốn là tội đáng chết vạn lần!"

Diệu Âm tức giận, vung kiếm, chém lên người trưởng lão kia một nhát, để lại một vết thương sâu: "Vậy các ngươi kết bè làm ác, thông đồng với người trong Ma tộc thì khác gì với cái tội đáng chết vạn lần mà các ngươi vừa nói?!"

"A ——!"

Mấy vị trưởng lão định cãi lại, nhưng Thủ Dương đã tung chưởng, đánh cho tất cả ngã nhào. Hắn ta chắp tay nói: "Nếu môn chủ không ngại, xin giao những người này cho Vạn Kiếm môn chúng ta xử lý. Chúng ta sẽ tiếp tục điều tra vụ này."

Diệu Âm thoáng sững người, đưa mắt nhìn qua mấy trưởng lão đang run rẩy rồi lại nhìn Trường Minh, cuối cùng cúi đầu nói: "Làm chư vị chê cười rồi... là ta quản lý không nghiêm..."

Nàng mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương: "Giao cho các ngươi xử lý đi, nếu cần gì thì cứ nói."

Mấy người kia bị áp giải đi, Diệu Âm cũng rời khỏi, trong nội điện chỉ còn ba người.

Thủ Dương nhìn sang Hạ Lan Tuyết, định nói lại thôi.

Hạ Lan Tuyết cúi đầu, tay v**t v* chiếc vòng ngọc trong tay. Đó là tín vật của Vạn Kiếm môn mà hắn từng đưa cho Lâm Khước Li. Trước kia Lâm Khước Li vẫn đeo ở cổ chân, giờ trước khi rời đi lại trả về, để lại nơi đây.

Ngọc vẫn còn ấm, nhưng người đã không còn, tung tích cũng hoàn toàn biến mất.

Hạ Lan Tuyết từng thử dùng chuỗi linh châu để tìm tung tích Lâm Khước Li, nhưng kết quả vẫn như nhau, không tìm thấy gì.

Hắn khẽ nhíu mày, không khí xung quanh lập tức trầm xuống.

Thủ Dương nhìn sắc mặt đáng sợ của Hạ Lan Tuyết, hít sâu một hơi rồi quỳ xuống bên cạnh hắn, áo choàng khẽ chạm đất: "Sư tôn, sư đệ tuy là người Ma tộc, nhưng dù thế nào... xin người hãy tha cho đệ ấy một mạng..."

Thủ Dương sợ Hạ Lan Tuyết sẽ đuổi tới chân trời góc biển để giết bằng được người kia, nhìn dáng vẻ này, đúng là có khả năng ấy thật.

Nhưng nghĩ đến tình nghĩa xưa, sư đệ từng được sư tôn sủng ái đến thế, hắn ta chỉ mong sư tôn có thể mở cho một con đường sống.

Hạ Lan Tuyết khựng lại.

Trường Minh thì trợn tròn mắt: "Đó là sư đệ của ngươi sao? Đó là người trong tộc ta, thân phận lại là Ma tộc..."

Nói xong, y ho khan mấy tiếng, sắc mặt vốn đã tái nhợt giờ càng thêm trắng bệch như tro tàn.

Nếu không phải đèn trường minh vẫn còn sáng, chứng tỏ Lâm Lạc thật sự còn sống thì có lẽ Trường Minh cũng không thể bình tĩnh mà ngồi đây được.

Hạ Lan Tuyết quay đầu nói: "Lâm Lạc chân chính đang ở đâu, Vạn Kiếm môn chắc chắn sẽ hợp tác cùng tộc Trường Minh để tìm ra."

Trường Minh nhìn Hạ Lan Tuyết cúi đầu nhìn chuỗi hạt, ép mình trấn tĩnh lại rồi nặng nề thở dài: "Thôi, chuyện này ta cũng có phần trách nhiệm. Lâm Lạc mất tích không liên quan đến các ngươi, các ngươi cũng chỉ là bị Ma tộc lừa dối mà thôi."

Thủ Dương nói khẽ: "Không hẳn vậy... có lẽ đệ ấy có nỗi khổ riêng."

Trường Minh bật cười chua chát: "Nỗi khổ? Ngươi có biết Ma tộc là hạng người thế nào không?"

Thủ Dương đáp: "Ma tộc cũng không hẳn tất cả đều ác."

Ánh mắt hắn ta khẽ liếc qua mấy vị trưởng lão trong chính điện, hơi cụp xuống.

Nếu nói thế thì đám chính đạo tiền bối kia và tộc Thiên Địa lại nên được gọi là gì đây?

Trường Minh chỉ thấy thật khó tin: "Ngươi có biết mình đang nói gì không? Nếu là ma vật bình thường còn có thể nói là bị ép buộc, nhưng đó chính là Ma tôn!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!