Chương 42: Trường Minh tiên quân

Ánh mắt của Lâm Khước Li quá mức nóng bỏng, Hạ Lan Tuyết để ý thấy thì quay đầu đi, nhìn thấy tiểu đồ đệ của mình đang nắm chặt đôi đũa, các ngón tay vì dùng sức mà ửng đỏ.

Hạ Lan Tuyết khựng lại, đuôi lông mày hơi nhướng lên, động tác này rất nhỏ, gần như không ai nhận ra.

Hắn cầm lấy ly trà, ngón tay khẽ động, trà trong ly theo đó mà khẽ sóng sánh.

Tiểu đồ đệ có để ý không?

Cậu còn nhỏ như vậy, ngây ngô như vậy, đối với tình cảm thì hiểu được bao nhiêu chứ? Ba ngày hoang đường kia, tiểu đồ đệ có phải chỉ coi đó là cách để giải độc thôi không?

Hạ Lan Tuyết nhìn sang Diệu Âm tiên tử, cuối cùng mở miệng nói: "Không cần. Ta đã ngàn năm không đánh đàn. Tu sĩ theo đạo Thương Sinh đánh đàn là để tiết chế cảm xúc, giúp tâm không vướng niệm, không nghĩ suy. Ta đã qua giai đoạn đó rồi."

Dù thế nào đi nữa, đây cũng là chuyện giữa hắn và Lâm Khước Li, không nên để người ngoài xen vào.

Nghe Hạ Lan Tuyết dùng giọng lạnh lùng như băng để từ chối, không hề nể mặt, Diệu Âm tiên tử khựng lại, có chút xấu hổ mà thu đàn về: "À... thì ra là vậy."

Lời Hạ Lan Tuyết nói không phải giả. Từ khi bước vào giai đoạn tu hành tâm như nước lặng, hắn thực sự chưa từng đánh đàn lại.

Lâm Khước Li mím môi.

Ai, không hổ là Hạ đại ca, đến cả Diệu Âm tiên tử đến mời cũng bị cự tuyệt thẳng thừng.

Cậu nhìn quanh thấy khung cảnh náo nhiệt, lại ngẩng đầu nhìn Hạ Lan Tuyết trên đài cao, bỗng cảm thấy chẳng còn hứng thú gì, cầm mấy miếng điểm tâm rồi bước ra ngoài giải sầu.

Trong điện thì ồn ào náo nhiệt, ngoài sân thì yên tĩnh đến mức không một tiếng động. Lâm Khước Li ngồi xuống ghế đá, vừa ăn điểm tâm vừa ngắm trăng.

[Ký chủ sao lại ra đây?]

"Tôi sợ xã giao."

[?]

Ăn hết điểm tâm rồi, Lâm Khước Li phủi vụn bánh trên tay, chợt nghe phía sau truyền đến một giọng nói: "Xem ra ngươi hoàn toàn quên mất lễ nghi rồi."

Lâm Khước Li giật mình, quay đầu lại thì thấy Hạ Lan Tuyết đứng phía sau không xa, ánh trăng chiếu lên mái tóc bạc và y phục trắng của hắn, khiến dáng hình như vừa gần vừa xa.

Hạ Lan Tuyết nhíu mày nhìn những vụn bánh trên người Lâm Khước Li, thấy tay cậu dơ thì khẽ lắc đầu.

Lâm Khước Li chỉ biết cười gượng.

Hạ Lan Tuyết tiến lên, đưa khăn lụa cho Lâm Khước Li.

Lâm Khước Li bất ngờ đến mức sững người, trong giây lát quên cả đón lấy.

Thấy vậy, Hạ Lan Tuyết tưởng rằng Lâm Khước Li đang giận dỗi, trực tiếp nắm cổ tay rồi giúp cậu lau.

Sắc mặt Hạ Lan Tuyết có vài phần không vui.

Tiểu đồ đệ này, lại tránh né hắn dữ như vậy.

Lâm Khước Li ngơ ngác nhìn Hạ Lan Tuyết: "Sư tôn... sao ngài lại ra đây?"

Hạ Lan Tuyết hỏi lại: "Còn ngươi, vì sao lại ra đây?"

Lâm Khước Li cười nói: "Ta ra hay không ra cũng chẳng khác gì nhau, nhưng sư tôn mới là nhân vật chính mà! Sao sư tôn lại không hợp tấu cùng Diệu Âm tiên tử? Ta vốn còn tưởng có thể nghe sư tôn đánh đàn nữa cơ... Lần cuối sư tôn đánh là ngàn năm trước... Oa, khi đó ta còn chưa ra đời nữa!"

Hạ Lan Tuyết yên lặng nhìn Lâm Khước Li: "Muốn nghe sao?"

"A...?" Lâm Khước Li gãi đầu: "Tất nhiên là muốn nghe rồi..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!